Vân Phi Dương cũng không suy nghĩ nam tử gọi Phương Dương kia nhiều, hắn gọi Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ đến, nghênh ngang tiến về Lâm gia.
Ân Tô gia phải trả, ân cha vợ cũng phải trả, hắn không thích nợ nhân tình.
Rất nhanh.
Vân Phi Dương đi đến trước Lâm phủ.
Ngoài ý muốn là, hắn thấy Lâm Chỉ Khê lại đứng ngay đại môn, nên hỏi:
- Đang chờ ta?
- Ừm.
Lâm Chỉ Khê thản nhiên đáp.
- Đi theo ta.
Vân Phi Dương theo nàng tiến vào Lâm gia, nhưng mục tiêu không phải đại sảnh, mà là hậu viện!
Đình nghỉ mát cạnh hồ nước.
Lâm Chỉ Khê đi vào bên trong, nhìn hắn nói:
- Ngươi lá gan rất lớn, dám đi xảo trá các đại gia tộc.
Vân Phi Dương cải chính:
- Ta đi tính nợ, không phải xảo trá.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Hiện tại các đại gia tộc đều tìm phụ thân ta kêu oan, ngươi làm như vậy chỉ làm mình trở thành mũi nhọn để mọi người ghét.
- Không có việc gì.
Vân Phi Dương thản nhiên nói:
- Bọn họ nếu không phục, ta tiếp tục đánh, đánh đến khi phục mới thôi.
Lâm Chỉ Khê khẽ nhíu mày, nói:
- Ngươi đừng tùy hứng như thế.
Vân Phi Dương cười nói:
- Cô đang lo lắng cho ta?
Lâm Chỉ Khê xoay người, lạnh lùng nói:
- Ta chỉ không muốn ngươi chết sớm.
- Thôi đi.
Vân Phi Dương lệch đầu, cười nói:
- Rõ ràng lo lắng cho người ta, còn không thừa nhận.
Phương pháp tốt nhất đối phó tên này là nói sang chuyện khác. Cho nên, Lâm Chỉ Khê nói:
- Ta có một chuyện muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651716/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.