Bảo Lỵ cho rằng mình là Vũ Sư, tu vi cao hơn bọn La Mục nên ngồi trên Phong hệ hung thú cũng không có vấn đề.
Nhưng.
Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ mở ra tốc độ bão tố hóa thành một đường lưu quang phóng đi, hình ảnh xung quanh chỉ chợt lóe qua rồi biến mất.
Lúc này nàng mới biết được, mình đã quá ngây thơ!
Vù vù!
Cuồng phong đánh tới như đao cắt, mái tóc đen của Bảo Lỵ bị thổi bay.
- Lão sư hãy ngồi vững, hôm nay ta sẽ giúp ngươi hiểu thế nào là tốc độ!
Vân Phi Dương hô lớn.
Thanh âm vừa kết thúc, Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ hét lớn một tiếng, bỗng nhiên lăng không đứng lên, dưới chân bạo phát Phong Tuyền, hóa thành sao băng xuyên qua giữa khu rừng!
Nhanh!
Quá nhanh!
Bảo Lỵ ngồi phía sau, chịu ảnh hưởng của sức gió nên khó có thể mở ra hai mắt, cuối cùng không thể chịu nổi nên cơ thể gắt gao ôm chặt Vân Phi Dương, đưa khuôn mặt mình dán lên lưng hắn, ngăn cản gió lớn tập kích.
Cảm thụ được thân thể nữ nhân mềm mại, Vân Phi Dương nhất thời lâng lâng.
Đây mới là mục đích chính của hắn khi mang lão sư đi hóng mát!
Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ chạy thật lâu rồi mới dần thả chậm tốc độ, cuối cùng dạo bước giữa rừng núi.
Lại nói.
Một con Bạch Hổ hùng vĩ cõng một nam một nữ đi ngao du trong rừng, phong cảnh rất lãng mạng.
Vân Phi Dương nói:
- Lão sư thấy thế nào, tốc độ khế ước thú của ta cũng được chứ?
- Ách…
Gương mặt Bảo Lỵ ửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651677/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.