Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Giờ phút này tâm tình Lỗ Cường có chút phức tạp.
Cái nghề Cường đạo này, từ khi sinh ra đến giờ hắn đã cướp rất nhiều lần, lần nào cũng thành công mỹ mãn, hắn từng nghĩ nếu sau này khi về già lại truyền nghề lại cho con cháu, để truyền thống cường đạo gia đình hắn ngày càng phát triển thì thật tốt biết bao.
Thế nhưng hôm nay, hắn cướp người ta không được, ngược lại còn phải dâng hết tất cả mọi thứ của bản thân mình ra, việc này nếu truyền đi trong giới cường đạo thì thật mất mặt nha.
- Aiii.
Lỗ Cường đau thương nhìn lên trời, hắn cảm thấy thẹn với đồng nghiệp, thẹn với cái nghề vinh quang này.
Ba.
Đột nhiên, Vân Phi Dương tát một phát đến, nói:
- Ưu thương cái gì, tránh đường cho ta đi nào.
- Đúng đúng…
Lỗ Cường co rút gật gật đầu, chậm rãi nâng giá đỡ trên vai.
Giờ phút này hắn ném ném tôn nghiêm sau đầu, tôn nghiêm là cái thứ gì? Chỉ cần còn sống thì còn có thể lại đi hành nghề lại được hưởng vinh quang, tôn nghiêm cái rắm. Hắn cùng thủ hạ của mình chậm rãi nâng kiệu có Mục Oanh trong đó hành tẩu trên đường, thật không khác gì kiệu phu.
- Vân đại ca...
Mục Oanh lúng túng:
- Cho ta xuống đi, như vậy thật mất mặt.
Ngồi trên cỗ kiệu được dựng lâm thời bằng nhánh cây, làm cho nàng rất mất mặt, dù sao từ nhỏ đến giờ loại đãi ngộ này chỉ có tiểu thư thế gia như Lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651482/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.