Dịch: Hám Thiên Tà Thần 
Biên: Hám Thiên Tà Thần 
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào 
Vân Phi Dương dẫn Mục Oanh đi, mục đích không nói cũng biết. 
Bây giờ, nguyệt hắc lên cao, cô nam quả nữ, phát sinh một vài chuyện mỹ diệu tăng tiến cảm tình thì không còn gì tốt hơn. 
Đáng tiếc. 
Mục Oanh vẫn giữ tư tưởng truyền thống, hi vọng hắn ra ngoài. 
Vân Phi Dương vô sỉ, điểm ấy không thể phủ nhận. 
Nhưng vô sỉ chứ không phải hạ lưu. 
Hắn thực rất có phong độ, tuyệt không làm chuyện hạ lưu, truy cầu song phương ngươi tình ta nguyện, cho nên, hắn tôn trọng Mục Oanh, không mặt dày dây dưa, một mình đi ra sơn động. 
Nhưng trong lúc đi ra. 
Vân Phi Dương đá một cước, tức giận lẩm bẩm. 
- Người phàm tục không chịu được a, cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân không biết. 
Đêm khuya. 
Vân Phi Dương nghỉ ngơi trên thạch bích bên ngoài, Mục Oanh từ trong động đi ra, nhẹ nhàng đắp áo lông trên người hắn, đôi mắt đẹp nhìn nam nhân trước mặt, trong lòng dâng lên ý xấu hổ. 
Từ nhỏ lẻ loi hiu quạnh một người sinh hoạt, nhận hết khi nhục, từ khi nam nhân này xuất hiện, rốt cục để cho nàng cảm nhận được cảm giác được người quan tâm. 
Nhưng Mục Oanh rất rõ ràng. 
Sự ấm áp và hạnh phúc này sẽ không quá dài, bởi vì theo di truyền của gia tộc, mình nhiều nhất chỉ có thể sống đến hai mươi tuổi. 
Sự nguyền rủa giống như một thanh kiếm sắc treo trước cổ, để cho nàng lo lắng, lúc nào cũng có thể sẽ chết đi. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651478/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.