Sau một hồi chen chút, luồn lách họ cũng đã vào được công ti thoát khỏi đám ruồi bu kiến đậu ở ngoài kia:
-Chưa bao giờ tui bị cái cảnh như hôm nay, mệt quá đi, anh khổ một mình anh đi tự nhiên lôi tui zô cái chổ này làm gì? Cô trách anh.
-Ai bảo cô là vợ sắp cưới của tui làm gì, ráng chịu đi cưng. Anh đáp trả cô bằng giọng điệu mà không có gì có thể diển tả được là nó “đểu” tới mức nào.
Thấy được độ tự tin quá mức của anh cô liền đáp trả:
-Xí… cho tui cũng không thèm. Cô trề môi.
-Cô ….
Câu trả lời của cô làm cho anh máu dồn lên não, nói chuyện với cô lúc nào anh cũng thua, chẳng phải vì nhịn mà cứng họng cạn lời không cãi nổi nên anh đành phải câm luôn.
Anh nắm lấy tay cô dắt đi mặt cau lại khó chịu. Thấy anh không trả lời lại cô hỏi:
-Ê, sau anh không nói gì hết zạ?
Anh quay mặt lại pháng câu rằng:
-Nói chuyện với cô não tui càng ngày càng phẳng đó cô biết không? Vì suy nghĩ mấy cái lời để cãi lại cô nên não tui sắp thành não phẳng rồi đó, để cho não của tui có nếp nhăn một chút đi.
Cô quay mặt sang nơi khác cười thầm, có lẽ sau này cô sẽ còn làm não anh phẳng hơn nữa, bây giờ chưa phải quá lắm đâu.
Anh tiếp tục nắm tay cô lôi đi đến phòng chờ của công ti, vừa ngồi xuống thì giám đốc đến:
-Chào! Hai người có vẻ vất vả nhỉ?
-Oh, chào! Phải nói là quá vất vả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-sao-va-co-vo-tre-con/48837/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.