Chương trước
Chương sau
Gần đây cảm xúc của Hứa Toa Toa không được ổn định, trên phim trường lúc nào cũng im lặng ít lời, chỉ ngồi trong góc với hai trợ lý, không nói câu nào, cũng không tâm sự. Lúc vô tình thấy Kiều Trí Viễn đi ngang qua, cô ta còn có thể ngẩng đầu lên, nhưng biên độ động tác rất nhỏ, giống như phản xạ có điều kiện của thần kinh.

Hứa Toa Toa vốn khung xương đã nhỏ, bây giờ lại trông lại càng gầy, mọi người trong đoàn phim đều nhìn ra tâm trạng của cô ta dạo này không tốt nên không ai dám đến gần, sợ ôm chuyện vào người.

Tâm trạng bất định nên lúc diễn cũng bị ảnh hưởng. Phân cảnh vui vẻ, hoạt bát thường NG đến mất lần, sau vài lần mới được thước phim tốt, mà lúc diễn với Kiều Trí Viễn động tác sai lại càng chồng chất, thường xuyên thất thần. Đạo diễn Thiệu không chịu nổi, tự mình kêu Hứa Toa Toa ra ngoài nói chuyện một lần, từ đó, mặc dù vẫn im lặng, nhưng số lần thất thần trong lúc diễn của cô ta cũng ít lại, hơn nữa chất lượng cũng đi lên.

Cảnh diễn của Cố An Kỳ với Hứa Toa Toa kỳ thật giống như cuộc đời của Hứa Toa Toa, có rất nhiều lời thoại chạm đến đáy lòng cô ta. Lúc này Cố An Kỳ cũng không lấy “diễn” làm mục tiêu nữa mà thử từ góc độ này, xâm nhập nội tâm của Hứa Toa Toa.

Ngay từ lúc bắt đầu, cô đã từ trong vai diễn của Hứa Toa Toa nhìn ra được lòng của cô ta. Trong mắt Hứa Toa Toa, người kia chính là thạch nữ, nhưng ở một mức độ nào đó cũng là bóng dáng của cô. Cố An Kỳ chỉ hỏi một câu “vì sao” đã dần dụ được Hứa Toa Toa chậm rãi nói ra, hiện giờ những gì Cố An Kỳ muốn biết đều đã rõ ràng.

Lúc Hứa Toa Toa diễn có một đặc điểm, một khi cô ta thất thần, thần sắc sẽ hoang mang, sự biến chuyển trong vẻ mặt khi nói lời thoại sẽ ngưng lại. Người nắm rõ cách diễn của Hứa Toa Toa như Cố An Kỳ đương nhiên có thể nhanh chóng nhận ra, nhưng người khác thì không dễ dàng phát giác ra những điều dị thường như thế.

Mặc dù Hứa Toa Toa chỉ đọc lời thoại, nhưng từ vẻ mặt, động tác của Hứa Toa Toa, Cố An Kỳ đã biết rất nhiều chuyện.

Hứa Toa Toa bảo cô ta yêu Kiều Trí Viễn không phải vì quan hệ với Lâm Huyên Di, thật ra đây là sự thật. Trong câu thoại Hứa Toa Toa từng nói cô ta yêu Sát La, chứ không phải vì Sát La làm yêu thuật với cô ta thì Cố An Kỳ đã biết. Ngay lúc đó cảm xúc của Hứa Toa Toa dao động rất lớn, thời gian ánh mắt dừng trên Kiều Trí Viễn đứng bên ngoài cũng dài hơn, tâm trạng dường như suy sụp.

Thật ra Cố An Kỳ khá kinh ngạc khi biết chuyện này, cô cứ ngỡ Hứa Toa Toa nói yêu Kiều Trí Viễn chẳng qua là vì tranh giành với Lâm Huyên Di mà thôi, nhưng không ngờ từ sớm Hứa Toa Toa đã chôn mình vào vũng bùn ấy, có lẽ nguyên nhân cũng có liên quan với Lâm Huyên Di, nhưng chính xác cô ta thật tâm yêu Kiều Trí Viễn, cho nên bây giờ khi bị Kiều Trí Viễn không nói hai lời vứt bỏ cô ta bi thương đến cực độ, khiến cô ta cực kỳ nghi ngờ bản thân lúc trước rốt cuộc vì sao mà lại chọn Kiều Trí Viễn, vì sao vì anh ta trả giá nhiều năm như vậy mà lại không được đền đáp chút nào.

Mặc khác, Hứa Toa Toa cũng thật sự hận Lâm Huyên Di cũng như Cố An Kỳ, thậm chí từng có ý định giết người diệt khẩu. Nhưng hiện giờ bởi vì bị Kiều Trí Viễn xa lánh nên cô ta lại hoang mang, không chắc chắn. Cảm xúc hiện tại của Hứa Toa Toa đối với cô tương đối mâu thuẫn, cô ta biết không phải Cố An Kỳ xen vào chuyện tình của cô ta với Kiều Trí Viễn, mà là Kiều Trí Viễn không quên được Lâm Huyên Di, nhưng cô ta không khỏi suy nghĩ, nếu Cố An Kỳ không tồn tại thì mọi chuyện sẽ trở nên như thế nào.

Cố An Kỳ cảm giác Hứa Toa Toa có địch ý với cô, thật ra chỉ là trực giác, không có căn cứ chính xác nào. Bây giờ Hứa Toa Toa không hề có sát ý với Cố An Kỳ, chỉ là oán hận với ghen tị mà thôi.

Cố An Kỳ xoay người, không nhìn Hứa Toa Toa nữa, những điều cô muốn đều có được đáp án hết rồi, hiện nay Hứa Toa Toa không có uy hiếp lớn với cô nên cũng chẳng cần để ý quá mức làm gì.

Trong căn phòng khác, Hứa Toa Toa với Kiều Trí Viễn.

“Toa Toa, chúng ta nói chuyện đi…” Kiều Trí Viễn nhìn Hứa Toa Toa ngồi cạnh, nghiêm túc nói.

“Được, em cũng có chuyện muốn nói với anh.” Cả người Hứa Toa Toa cứng lại nhưng lại giả vờ trấn định.

“Có việc gì em cứ nói trước đi.” Kiều Trí Viễn không biết phải mở miệng thế nào, ngược lại đẩy qua cho Hứa Toa Toa, cũng giống như thường ngày để Hứa Toa Toa làm chủ quan hệ của hai người.

“Anh nói trước đi, em không gấp.” Hứa Toa Toa không nhìn Kiều Trí Viễn, chỉ thản nhiên nói.

Kiều Trí Viễn cắn chặt răng, thốt ra một câu, “Chúng ta chia tay đi, trong khoảng thời gian này cả anh và em chắc hẳn đã hiểu rõ, giữa chúng ta chỉ có cảm giác chiếm đoạt chứ không hề tồn tại tình cảm.”

“Em biết rồi.” Hứa Toa Toa thản nhiên nói, “Chia tay thì chia tay. Em cũng mệt rồi.”

“Em nói thật ư?” Kiều Trí Viễn sửng sốt, không ngờ Hứa Toa Toa lại hào phóng như thế, lập tức nhìn Hứa Toa Toa một cách đề phòng, “Em định lấy chuyện kia uy hiếp anh sao?”

“Kiều Trí Viễn, trong mắt anh Hứa Toa Toa em là người như thế sao?” Hứa Toa Toa chế giễu, không biết đang hỏi Kiều Trí Viễn hay đang hỏi chính mình, “Ha ha, yên tâm đi. Hứa Toa Toa em còn không sa đọa đến mức đó. Lúc trước đúng là chính em ép anh đến với em bằng chuyện kia. Em thật đúng là đồ ngốc, cho đến bây giờ cũng không nhìn rõ anh muốn gì, vậy mà còn ngốc nghếch nghĩ anh sẽ quay đầu lại.”

“Em căn bản chưa từng nghĩ, mặc dù bề ngoài anh đối với em khá tốt, nhưng dần dần lại lạnh nhạt em. Gần đây em vẫn duy trì khoảng cách nhất định với anh, biết vì sao không? Em còn muốn cải thiện quan hệ của hai ta, để hai bên suy nghĩ tỉnh táo, chẳng qua kết quả càng thêm thảm hại. Anh vẫn xa lánh em như cũ, không thân thiết, à, không, có lẽ là càng không thân thiết, càng xa cách. Việc này biểu hiện cho điều gì mọi người đều biết, chẳng qua không nói trắng ra mà thôi. Em không hạ tiện như thế, chẳng muốn áp cái bản mặt nóng vào mông lạnh của anh.”

“Chia tay đi, cứ thế chia tay cũng được.” Hứa Toa Toa không nhìn Kiều Trí Viễn, chỉ lặng lặng nhìn phương xa, “Thật ra cứ coi như là em lừa anh, em căn bản không có giở trò với dây treo của Lâm Huyên Di lúc đó, cũng chẳng có cái gọi là “chứng cứ”, em chỉ muốn nhìn xem, nhìn anh phải dính lấy em vì cái bẫy em lập ra được bao lâu.”

“…” Kiều Trí Viễn im lặng nhìn Hứa Toa Toa bên cạnh, thật lâu không nói lời nào.

“Là anh phụ em…” Kiều Trí Viễn chau mày, giọng nói trầm xuống.

“Bây giờ nói điều này thì có tác dụng gì?” Hứa Toa Toa chế giễu lắc đầu, “Kiều Trí Viễn, cho đến bây giờ em không ngờ Lâm Huyên Di lại quan trọng đến mức ấy với anh. Em cũng không ngờ anh đến với em chỉ vì tiền vốn hậu thuẫn của nhà em. Thôi, lúc này nói để làm gì, có nói gì cũng muộn rồi, em không muốn nhắc lại nữa.”

“Anh không muốn biện hộ cho mình.” Kiều Trí Viễn thản nhiên nói, “Anh thật sự xin lỗi em, nhưng anh thật sự từng thích em, Toa Toa.”

Cả người Hứa Toa Toa lập tức cứng lại, cô bất đắc dĩ nói, “Anh có thích em hay không đã không quan trọng nữa, quan trọng là bây giờ anh đã chia tay em, không phải sao?”

“Anh xin lỗi, Toa Toa.” Kiều Trí Viễn lặp lại câu trên, giống như nếu làm như vậy thì Hứa Toa Toa sẽ tha thứ cho anh ta. Nhưng anh ta chưa từng nghĩ rằng câu này đối với Hứa Toa Toa chỉ là xát muối lên vết thương, càng lúc càng đau, căn bản không thể nào phục hồi được.

Xin lỗi như vậy để làm gì? Để giảm bớt cảm giác tội lỗi của mình? Hay là hi vọng Hứa Toa Toa toàn tâm toàn ý tha cho mình? Ha ha, đúng là nực cười.

“Đừng nói những câu này với em nữa.” Hứa Toa Toa không nhìn Kiều Trí Viễn, cô ta nghiêm mặt, cắn chặt môi dưới, “Em nói rồi, kết thúc thì kết thúc luôn đi, dù sao anh cũng không thể quay lại bên em được nữa. Anh tìm thời gian đi, muốn khi nào để phóng viên biết quan hệ của chúng ta thì làm đi.”

“Anh sẽ sắp xếp thời gian. Xin lỗi em, Toa Toa. Em nhất định sẽ gặp được người tốt.” Kiều Trí Viễn lại lần nữa nói câu xin lỗi, rồi sau đó xoay người rời đi.

Anh ta không biết hôm đó Hứa Toa Toa chỉ muốn lạt mềm buộc chặt. Hứa Toa Toa vốn tưởng trong lòng Kiều Trí Viễn có lẽ vẫn còn luyến tiếc cô ta, không đến mức mời phóng viên làm rõ quan hệ của bọn họ, nhưng không ngờ…

Tìm được người tốt… Ha ha, lời khách sáo như vậy mà anh ta cũng nói ra được.

Hết thảy đều là tự mình đa tình sao?

Hứa Toa Toa lắc đầu, im lặng quay về. Lòng cô ta đã lạnh, biểu cảm trên mặt cũng ngày càng ít đi. Đột nhiên cô ta nghĩ lại vẻ mặt của Lâm Huyên Di khi cô ta cùng Kiều Trí Viễn lần đầu tiên công khai đi ngang qua.

Lúc đó, cô ta một mực nghĩ, Lâm Huyên Di bị cô ta cướp bạn trai rốt cuộc sẽ có vẻ mặt như thế nào, khó sống? Phẫn nộ? Bi thương? Hậm hực? Cô ta đã nghĩ rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy Lâm Huyên Di, cô ta mới phát hiện mình đã đoán sai tất cả.

Lâm Huyên Di luôn lãnh đạm, thản nhiên, khi họ đi lướt qua, vẻ mặt của cô chưa từng thay đổi, giống như hai người họ chỉ là người qua đường cô không quen biết. Dường như trước nay Lâm Huyên Di chưa từng khốn khổ, chưa từng dày vò, có lẽ bởi vì cô đã sớm nhìn thấu Kiều Trí Viễn. Có lẽ bây giờ cô ta đau khổ như vậy cũng chỉ do không nhìn rõ Kiều Trí Viễn, đến lúc phát hiện ra thì bản thân đã lún sâu mất rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.