“Tô Dật Phàm, hôm naykhông phải ngày Cá tháng Tư.” Cố An Kỳ nói chuyện càng ngày càng xacách, “Tôi không biết anh hôm nay bị làm sao, vì nguyên nhân gì mà lạitrêu đùa tôi như vậy, nhưng tôi biết rất rõ anh không hề tình nguyệnmuốn hẹn hò với tôi. Tôi không cần sự bảo vệ của anh, tôi cũng không cần anh làm lá chắn cho tôi. Đột ngột đưa ra yêu cầu như vậy anh đã từngnghĩ đến cảm nhận của tôi chưa? Anh cho rằng dù thế nào thì tôi cũngchấp nhận sao? Như vậy có ý gì? Bố thí tôi sao? Người địa vị cao thươnghại người địa vị thấp sao? Tô Dật Phàm, anh quá đề cao bản thân anh màluôn nghĩ mình là đúng.”
Đối với người khác Cố An Kỳ luôn mangtheo một cái gai vô hình, bình thường cô che giấu rất tốt, luôn duy trìkhoảng cách nhất định với người ta, nhìn như thân mật nhưng lại bí mậtmang theo chút xa cách. Khoảng cách đó đủ để cô tự bảo vệ bản thân. Cóngười cho rằng cô là nữ vương kiêu ngạo, có thể hô phong hoán vũ, chỉcần thứ cô muốn, cô hy vọng, cô đều có cách lấy được đến tay. Có ngườilại nghĩ cô là nữ hoàng của sân khấu, ngạo mạn đứng ở nơi cao nhất nhìnxuống mọi người, nhưng không ai biết sự tự ti cất giấu trong nội tâm cô, cùng với lòng sợ hãi và không tin tưởng đối với thứ tình yêu quá mức mờ mịt.
Lòng tự trọng càng cao thì sự tự ti càng lớn, sự kiêu ngạobề ngoài chính là mặt nạ để cô che giấu bản thân, chỉ là mặt nạ mà thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-sao-tro-lai/2492523/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.