“Anh Dật Phàm không phải đang quay phim sao? Tại sao…” Cố An Kỳ không biếtnên mở miệng như thế nào nên bắt đầu hỏi mấy câu nhạt nhẽo.
“Ừ,đúng lúc vào giờ nghỉ.” Tô Dật Phàm ho hai tiếng, hơi mất tự nhiên nói.Thật ra hiện tại đúng lúc thời gian nghỉ ngơi của anh đã hết, nhưng bậntâm đến cuộc điện thoại của Cố An Kỳ nên quay về gọi lại, chẳng quachuyện này có đánh chết anh cũng không nói.
“À…” Cố An Kỳ chánnản trả lời, chỉ cảm thấy thời điểm gọi điện thoại chẳng khéo gì cả, dođang tâm sự chồng chất nên cô không nhận ra Tô Dật Phàm cố ý.
“Nói ‘Em yêu anh’ đi …” Bên cạnh MC Bàng Bàng thấy Cố An Kỳ cố ý kéo dài thì nhịn không được nhắc nhở.
“Anh Dật Phàm , thật ra em muốn nói, chắc anh cũng biết, fan của anh đều rất yêu anh…” Cố An Kỳ cũng không biết nên nói gì, cô hoàn toàn mù tịttrong mấy trường hơp phải bắn tim hồng tung tóe như thế này, “À ừm, vớitư cách là fan của anh, em cũng rất yêu anh.”
Trong nháy mắt TôDật Phàm nghe thấy câu “Em cũng rất yêu anh”, anh hơi sững sờ, tronglòng dường như có cái đó dần dần được lấp đầy, khóe miệng nhịn khôngđược bắt đầu cong lên.
Ha ha, Cố An Kỳ có lẽ đang bị người kháctrêu rồi… Cách nói chuyện ngượng ngùng cộng thêm đoạn đối thoại bấtthường, nếu tất cả đều là cô chủ động thì mới là kỳ lạ.
Đã cókinh nghiệm tham gia rất nhiều hoạt động như vậy nên tất nhiên anh biếtCố An Kỳ lúc này đang bị người khác trêu, chẳng qua mặc dù chỉ là mộttrò đùa, một trò chơi, nhưng chỉ cần là do cô nói, anh tình nguyện coinó là sự thật.
“Anh biết” Tô Dật Phàm ấm áp nói, trong giọng nói tràn đầy sự dịu dàng, “Anh cũng rất yêu em, An Kỳ.”
“…” Trong nháy mắt một dây thần kinh nào đó trong đầu Cố An Kỳ như đứtphựt, cô ngốc nghếch đứng yên, miệng cứ khép lại mở, mở lại khép, khôngbiết nên trả lời như thế nào.
“A thiên vương thổ lộ ư?” Văn Gia hét lên, “Tô thiên vương thổ lộ ư? Dật An xứng đôi quả nhiên là chân lý sao?”
“Ha ha, chỗ của em hơi ồn ào, đang trong chương trình sao?” Tô Dật Phàm khẽ cười nói, cách nói chuyện vẫn dịu dàng như trước.
“Đúng vậy, có nhiệm vụ là phải gọi điện thoại cho anh nói ‘Em yêu anh’, anhđã đoán ra mà còn trêu em, đúng là không có tình nghĩa.” Cố An Kỳ lậptức phản ứng lại, tiếp lời anh.
“Thiên vương, Tô thiên vương, tôi là Bàng Bàng, Bàng Bàng của《 bát quái không đóng cửa 》 đó. Vừa rồi anhchỉ trêu chúng tôi hay thổ lộ thật lòng vậy?”
Bàng Bàng quả thựcgiống như được bơm máu gà*, sắc mặt đỏ bừng, khẩn cấp hỏi. Phải biếtrằng đây chính là tin tức chấn động, nếu đúng là thổ lộ, như vậy raiting của họ sẽ đạt tới mức cao nhất, diệt sạch những chương trình khác cùngthời điểm.
“Anh cảm thấy tôi hay nói đùa sao?” Giọng điệu của TôDật Phàm hơi cao lên, cho dù người ngoài cuộc là họ cũng nghe ra đượclúc này tâm trạng của anh đang vô cùng tốt.
(*bơm máu gà:打了鸡血:Trước đây ở TQ cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sứckhỏe; mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, trạng thái hưng phấn, phấnkhích. Ở đây chỉ người đang có trạng thái hưng phấn, phấn khích, sức lực tràn đầy.)
Cố An Kỳ không biết do lỗ tai của cô có vấn đề hayđầu óc của Tô Dật Phàm có vấn đề nữa, hai người họ vốn chẳng có gì, lúctrước cũng đã nói rõ trong tương lai hai người sẽ không hẹn hò rồi, độtnhiên anh làm trò này là có ý gì? Trêu đùa cô thì vui lắm sao? Rõ rànganh biết hôm nay cô muốn lợi dụng chương trình này để ngăn scandal củahọ, nhưng sao đột nhiên anh lại làm thế?
“Anh Dật Phàm, đừng nói đùa nữa, anh còn tiếp tục em không nhận nổi đâu.”
Cố An Kỳ giữ nguyên nụ cười hoàn hảo trên mặt, thoạt nhìn chỉ như đang nói đùa, nhưng chỉ có Tô Dật Phàm từ đầu bên kia điện thoại nghe ra được sự tức giận của cô.
“Anh không nói đùa mà, anh cũng là hoa hồngtrắng của em, anh còn đăng kí trên trang web của em nữa.” Tô Dật Phàmbiết không có thể ép Cố An Kỳ quá chặt, nếu bây giờ thổ lộ, chọc giận cô mèo thù dai này, những ngày sau chắc chắn sẽ không được an ổn. Đạo lýdừng tay đúng lúc Tô Dật Phàm vẫn hiểu.
“Ồ? Thiên vương cũng làfan của Cố An Kỳ ư?” Văn Gia kinh ngạc nâng cao vài dB, “A, em chưa baogiờ biết trong đám chúng em có thiên vương trà trộn vào đâu.”
“Tôi và An Kỳ là bạn bè tốt, chúng tôi rất thích trao đổi với nhau về vàichi tiết trong kịch bản. Qua thời gian dài quay phim tôi lại càng hâm mộ bản lĩnh của cô ấy, mấy chương trình giải trí của cô ấy tôi cũng đãxem, coi như là một hoa hồng trắng ngã vào sức quyến rũ của phim cô ấyđóng đi.” Tô Dật Phàm thoải mái, mang theo ít ý cười nói.
“Ôi ̄ ̄ ̄ ̄” Văn Gia hoàn toàn đã mất đi lý trí , đang ở trên sân khấu đột nhiên kêu lên.
“Được rồi, không nói nhiều nữa, cảnh diễn của tôi chuẩn bị xong rồi nên tôiphải đi đây. Anh Bàng? Còn đó không? Nếu có rảnh thì hôm nào đi ăn lẩunhé.” Tô Dật Phàm cười nói, tán gẫu thêm vài câu với mấy MC rồi cúp máy.
Sau phần đó, mọi người dường như đều rất hưng phấn, chỉ có một mình Cố AnKỳ tâm trạng không thể nào tốt được. Chết tiệt! Tô Dật Phàm, rốt cuộcthì anh nghĩ gì? Vì sao anh cứ luôn làm loạn công việc của cô? Vốn làchẳng có tình cảm gì với cô, sao còn đùa cô như vậy làm gì? Như vậy thìcó gì vui?
Trong lòng Cố An Kỳ rất loạn, cơn tức cũng theo dòng suy nghĩ mà không ngừng tăng lên.
Sau trò chơi, ba vị MC lo liệu câu hỏi”Bát quái”, chỉ hỏi Cố An Kỳ chuyệncó liên quan đến Tô Dật Phàm, Cố An Kỳ mặc dù không kiên nhẫn, nhưng dùsao đây cũng là công việc nên cô vẫn giữ nguyên nụ cười tiêu chuẩn, đánh trống lảng hoặc không nói thẳng, để cho họ tự phát huy trí tưởng tượng.
Lần ghi hình này khiến Cố An Kỳ vô cùng mệt mỏi, chẳng những phải vắt hếtóc nghĩ xem tiếp theo nên làm gì, đồng thời còn phân tâm suy đoán hàm ýtrong hành động của Tô Dật Phàm.
Buổi ghi hình vừa kết thúc, côchộp lấy cái điện thoại rồi vội vàng chạy xuống. Đợi cho đến khi đã vàoxe van, cô mới mở điện thoại di động ra gọi cho Tô Dật Phàm.
“An Kỳ, sao thế?” Tô Dật Phàm nghe máy.
“Tô Dật Phàm, anh có ý gì?” Cố An Kỳ nổi giận đùng đùng, vừa nghe thấygiọng của Tô Dật Phàm, cơn tức lại càng vọt lên cao mấy phần, “Lúc trước tôi nghĩ Âu Dương tiên sinh đã nói rất rõ ràng rồi, nếu cứ tiếp tục dây dưa thì càng ngày càng rắc rối mà thôi. Tìm một cơ hội đối mặt truyềnthông, nói thẳng ra giữa tôi và anh không có gì mới là cách tốt nhất.Không phải lúc đó anh không phản đối sao? Vì sao hôm nay lại muốn chơitrội? Đừng nói với tôi là ban đầu anh không nhận ra đang trong chươngtrình.”
“Có thời gian không? Anh muốn nói chuyện với em.” Tô Dật Phàm không nói thẳng mà muốn hẹn Cố An Kỳ ra ngoài.
“Có gì muốn nói thì anh nói thẳng luôn bây giờ đi.” Cố An Kỳ lạnh như băngnói. Cô không thích bị người ta đùa giỡn, bị người ta xoay tới xoay luinhư kẻ ngốc. Tô Dật Phàm biết cô cũng không phải ngày một ngày hai thìcũng nên biết tính tình của cô, dưới tình huống như vậy chọc vào nơi côdễ tức giận nất là có ý gì? Đùa bỡn cô, đùa bỡn tình cảm của cô thì vuilắm sao?
Nếu là người không quen biết, Cố An Kỳ sẽ không gọi điện thoại, một chữ cũng không nói mà xếp luôn người đó vào sổ đen bạn bèđồng nghiệp, cả đời không qua lại với nhau, như vậy là xong. Chính vìhai người quen thuộc như thế nên Cố An Kỳ mới phát hỏa.
“Gặp mặtđi, có một số việc chỉ khi gặp mặt mới có thể nói rõ được.” Giọng của Tô Dật Phàm vẫn bình tĩnh như trước, trầm thấp như rượu nho tinh khiếtđược ủ trong nhiều năm.
Cố An Kỳ cắn chặt răng: “Buổi tối bảy giờ, ở công ty.”
“Được, vậy lúc đó đi.” Tô Dật Phàm nói, nghe thấy Cố An Kỳ đồng ý thì dường như thở phào nhẹn nhõm.
Đoạn hay ho nhất của chương trình lần này là cuộc nói chuyện điện thoại củaTô Dật Phàm và Cố An Kỳ, cho nên Cố An Kỳ căn bản không thể bảo họ cắtphần đó đi, một khi nó được phát sóng sẽ mang đến cho cô rất nhiều rắcrối, ngay cả đoán bừa cũng biết.
Giữa cô và Tô Dật Phàm căn bảnkhông có gì cả, nhưng nếu phát sóng, tám chín mươi phần trăm số ngườixem sẽ nghĩ cô và Tô Dật Phàm có gì đó mờ ám.
Cô không biết TôDật Phàm nghĩ như thế nào, cũng không rõ tại sao một người không thíchscandal lung tung như anh sao phải kéo cô xuống nước. Tô Dật Phàm biếtviệc cô bị tặng một con búp bê nguyền rủa, biết chính anh đối với côkhông phải tình yêu, nhưng vì sao lại muốn nói như vậy? Là muốn làm nhục cô sao?
Sau khi kết thúc chương trình Cố An Kỳ gọi điện thoạicho Chu Á Kiệt để anh tới đón mình đến hai địa điểm làm việc tiếp theo.Mặc dù cô vẫn duy trì nụ cười tiêu chuẩn, nhưng độ cong lớn hơn trướcrất nhiều, Chu Á Kiệt biết rõ lần này Cố An Kỳ vô cùng tức giận, đối với Tô Dật Phàm làm cho Cố An Kỳ phát hỏa lớn như thế này, Chu Á Kiệt thậtsự cảm thấy vô cùng… Bội phục.
Cố An Kỳ nói ngắn gọn mọi chuyệncho Chu Á Kiệt, để Chu Á Kiệt giúp cô sắp xếp cách đối phó với báo chí.Đến bảy giờ tối cô đến công ty, chờ Tô Dật Phàm tới.
“Đến rồi à?Ngồi đi.” Thì ra Tô Dật Phàm đã đến từ lâu, trên bàn đã có hai ly trà,trong đó một ly là bích loa xuân mà Cố An Kỳ thích nhất.
Cố An Kỳ chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua, vứt túi xách sang một bên rồi nói: “Nói đi, vì sao hôm nay anh lại làm thế?”
“Đừng giận như thế, uống ngụm trà trước đã.” Tô Dật Phàm nhìn khuôn mặt không có ý cười sắp biến thành màu đen của Cố An Kỳ thì lập tức sửa miệng:“Được được, chúng ta nói chính sự trước, nói chính sự trước vậy.”
“Lời anh nói hôm nay không hề có chút nào là lưà gạt hay đùa giỡn em.” TôDật Phàm nghiêm túc nhìn vào mắt Cố An Kỳ. Anh biết Cố An Kỳ có thể nhìn ra được anh đang không nói dối, giọng nói rất chân thành.
“Vậyanh có ý gì? Lúc trước tôi nghĩ chúng ta đã nói rất rõ rồi,” Sắc mặt CốAn Kỳ vẫn khó nhìn như trước, “Không đùa kiểu này mà làm rõ ràng scandal luôn không được hay sao? Anh làm thế này là để tẩy trắng scandal sao?Anh đang muốn bôi đen thì đúng hơn. ”
“Không sai, anh đang bôiđen.” Tô Dật Phàm nhìn vẻ mặt Cố An Kỳ càng ngày càng mất kiên nhẫn, hận không thể lập tức phóng hỏa giết người thì da đầu không nhịn được runlên, tuy nhiên vẫn cứng đầu nói tiếp, “Anh thật lòng thích em, anh yêuem, An Kỳ, chúng ta hẹn hò đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]