Đã giải quyết xong vấn đề phân tích nhân vật, nhưng Tô Dật Phàm vẫn còn thắc mắc vài chi tiết, muốn nhờ Cố An Kỳ diễn trước cùng anh cảnh tiếp theo. Cố An Kỳ tấtnhiên không có ý kiến gì, nhanh chóng đồng ý.
Về các cảnh phảidiễn Cố An Kỳ đã tự tưởng tượng từ lâu, lúc này tập lại chủ yếu là để Tô Dật Phàm điều chỉnh lại cảm xúc của “Lâm Phàm Bình” mà thôi.
Lâm Phàm Bình không phải nhân vật dễ diễn, có nhiều chỗ phải cẩn thận đốiphó. Tô Dật Phàm nắm nhân vật rất chắc, sự biến đổi trong cảm xúc cũnglàm được rất chuẩn xác, nhưng khi tình cảm của nhân vật đột nhiên chuyển biến thì cách nói chuyện cũng phải cân nhắc và điều chỉnh lại.
“Không phải, đoạn này nên gần lại một chút, giọng điệu thì hơi xấu hổ hoặc giả vờ như không thèm quan tâm.” Tô Dật Phàm nhíu mày lẩm bẩm với bản thân, sau đó tự mình sửa lại.
“Sắc mặt của cô hình như không được tốtlắm, vừa mới chuyển đến thì đừng để mệt mỏi quá, hãy nghỉ ngơi nhiềuhơn.” Anh nhìn vào mắt Cố An Kỳ, lặp lại lần nữa.
“Ừ, nghe xuôitai hơn nhiều, nhưng có vẻ như vẫn còn sửa lại được nữa, câu ‘đừng đểmệt mỏi quá’ nghe hơi thân thiết, dù sao mới chỉ là hàng xóm quen biếtchưa bao lâu.” Cố An Kỳ nói ra ý kiến.
“Sắc mặt của cô hình nhưkhông được tốt lắm, hãy nghỉ ngơi nhiều hơn. Phòng của cô còn rất nhiềuthứ cần thu dọn nên tôi sẽ không quấy rầy cô nữa, nếu còn có chuyện gìcần giúp thì có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-sao-tro-lai/2492473/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.