“Dương Văn Lâm và ÂuDương Thừa cũng không biết chuyện này.” Chu Á Kiệt chậm rãi nói, “Tôichưa từng nói chuyện này cho bất cứ ai.”
“Lúc đó anh thật sự muốn tôi đến muộn trước mặt truyền thông sao?” Cố An Kỳ nhíu mày, khi nhớlại thì mỉm cười, “Không đúng, nếu bây giờ anh nói ra những lời này thìchứng tỏ lúc đó anh đã nắm chắc mọi chuyện xảy ra với tôi, mục đích cuối cùng của anh không phải để hủy diệt tôi, mà là thử.”
“Đúng vậy,Cố An Kỳ, cô thật thông minh. Tôi đúng là không hề thông đồng với DươngVăn Lâm và Âu Dương Thừa, tuy nhiên, không thể phủ nhận, tôi cũng đã sửdụng ít thủ đoạn.” Chu Á Kiệt chậm rãi nói.
“Lúc ấy tôi rất giậncô, nhưng đầu óc không bị lừa đá, ít nhất vẫn biết lợi và hại trong đó.Nghệ sĩ và quản lý tồn tại như một thể thống nhất, nếu cô bị chặt mấtđường lui thì tôi cũng chẳng được lợi lộc gì. Ngược lại, nếu tôi hànhđộng theo cảm tính, dùng tình cảm để giải quyết việc chung, sau này làmgì có nghệ sĩ nào muốn tôi dẫn dắt? Một quản lý nếu mất đi đạo đức củamình thì cũng không còn tư cách làm quản lý nữa.”
“Ừ.” Cố An Kỳ nhàn nhạt nói, “Nếu lúc đó anh thật sự làm thế, hiện tại cũng chẳng được nhàn rỗi như thế này.”
“Khi đó đúng lúc tôi tới văn phòng Âu Dương Thừa báo cáo ít chuyện thì tìnhcờ nghe được chuyện cô muốn dẫn nghệ sĩ mới về, cho nên tôi mới tương kế tựu kế. Dương Văn Lâm và Tô Dật Phàm ở công ty bàn bạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-sao-tro-lai/2492454/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.