Tiêu Thắng Hinh và Tô Dật Phàm đều không yên lòng, một người đang nhớ lạibạn tốt trong quá khứ, cảm khái cảnh còn người mất. Người gần gũi nhấtthì bất hòa với mình, người chưa từng có liên quan lại ra mặt giúp.Người còn lại thì hoảng hốt nhớ về người trong lòng.
Cho đếnkhi nói đến chuyện hợp tác, hai người mới xốc lại tinh thần. Tô Dật Phàm biết tình cảnh khó khăn của Tiêu Thắng Hinh, vì vậy nghĩ cách đề cử côtham gia bộ phim truyền hình anh mới nhận được.
Mọi người thườngnghĩ phim truyền hình ở đẳng cấp thấp hơn, không tinh hoa như phim điệnảnh. Nhưng thật ra, do phim truyền hình phải quay trong thời gian dàinên xây dựng hình tượng nhân vật cũng tỉ mỉ hơn. Hiện tại Tiêu ThắngHinh đang bị áp chế đủ điều, quay phim truyền hình trong thời gian dàilại có lợi với cô.
Tô Dật Phàm không ngờ trước anh đã có người ra mặt giúp Tiêu Thắng Hinh. Người kia là ai ngay cả Tiêu Thắng Hinh cũngkhông biết, chỉ biết là người bên Hà Viễn Hàng.
Tiêu Thắng Hinh đưa quyển sổ trong tay cho Tô Dật Phàm, Tô Dật Phàm tiện tay lật xem, lúc thì nhíu mày, lúc thì gật đầu.
“Ca từ rất tuyệt vời, nhạc cũng rất hay, chẳng qua… Thắng Hinh, phong cáchcủa cậu là tình ca, nhưng album này lại nghiêng về nhạc chậm, có vẻ hơikhác với phong cách của cậu.” Tô Dật Phàm cau mày, Tiêu Thắng Hinhthường hát nhạc nhanh, chưa bao giờ hát nhạc chậm, không biết cô có thểkhống chế không.
“Không, lần này hát nhạc chậm cũng không phảikhông tốt. Con đường hát nhạc nhanh của mình đã đến điểm cuối rồi, phảicó sự đột phá.” Tiêu Thắng Hinh dừng một chút rồi nói tiếp, “Ngày trướcHuyên Di cũng từng khuyên mình nên đi hát nhạc chậm nhưng mình vẫn sợhãi, lo lắng có sai sót nên mới kéo dài đến bây giờ. Nay mình chẳng còngì để mất, cứ thử một lần đi.”
“Ca khúc cuối là bản song ca tìnhnhân, cậu… có hợp tác với Đường Hải Lâm không?” Tô Dật Phàm nhíu mày.Tiêu Thắng Hinh lần này nếu hợp tác với bạn trai của cô, Đường Hải Lâm,cho dù là quảng bá hay lăng xê thì đều mang lại hiệu quả rất lớn, đơngiản hóa mọi chuyện.
“Mình cùng anh ta chấm dứt rồi.” Giọng nói Tiêu Thắng Hinh mang theo vài phần mỏi mệt, thoạt nhìn cả người cũng tiều tụy.
Quãng thời gian này cô rất khó khăn, đôi khi cảm thấy trong lòng khó chịumuốn tìm một người để trút bầu tâm sự. Không phải cô chưa từng đi tìmĐường Hải Lâm, nhưng anh ta chỉ tỏ ra thờ ơ xa cách. Tiêu Thắng Hinhkhông ngốc, cô hiểu Đường Hải Lâm đang trốn tránh cô. Nay cô mất thế,không còn chỗ dựa, lại còn đắc tội với Hứa Toa Toa đang như mặt trời ban trưa, ngày qua ngày có thể nói là gian nan vô cùng. Đường Hải Lâm nếutiếp tục qua lại với cô khả năng cũng sẽ bị liên lụy.
Đường Hải Lâm càng ngày càng thờ ơ với cô, gần đây cô gọi điện thoại đến còn được biết số điện thoại đã không tồn tại.
Tiêu Thắng Hinh không thể nói rõ đây là cảm giác gì, trong quá khứ cô đượcLâm Huyên Di che chở rất tốt, xảy ra chuyện gì cũng không đến lượt cô lo lắng, nhưng giờ đây chúng bạn xa lánh, cô đúng là nên ngẫm lại đường đi cho tương lai.
“Aiz…” Tô Dật Phàm lắc đầu, vỗ vỗ vai cô, cũng không biết nói gì hơn.
“Mình không phải người không thể chịu nổi kích thích, dù sao mình cũng khôngthể để Huyên Di mất mặt, đúng không?” Tiêu Thắng Hinh nở nụ cười, nhưnghiển nhiên trông rất gượng ép, “Có nhiều người giúp mình như vậy mà mình còn tự than trách phận thì Huyên Di sẽ mắng mình ‘Không có tiền đồ ‘mất. Nếu có thể làm tốt album này thì vẫn còn cơ hội để bắt đầu lại,đúng không?”
Tiêu Thắng Hinh thật sự không ngờ khi cô bị Hứa ToaToa chèn ép đến tận mức này mà vẫn còn có người bất chấp tình cảnh khókhăn của cô vươn tay giúp đỡ, điều này khiến cô rất vui mừng, cũng rấtcảm động.
Hà Viễn Hàng là nhạc sĩ hàng đầu, vốn có thể chọn nghệsĩ khác hát album này nhưng anh lại chọn cô làm người biểu diễn. Theo cô biết, công ty đã từng nói với Hà Viễn Hàng muốn cho người khác thay côhát album này, nhưng Hà Viễn Hàng không hề nhượng bộ, cố chấp muốn album này phải do cô hát.
Cô cũng không biết vì sao Hà Viễn Hàng chưatừng tiếp xúc với cô lại ra tay giúp cô ở lúc mấu chốt này. Cô cũng từng chân thành hỏi Hà Viễn Hàng, nhưng anh không chịu nói, chỉ muốn côkhông được quên người viết ca từ, chính người đó đã cho cô cơ hội này.Tiêu Thắng Hinh nhìn ba chữ “Vong ưu thảo*” trên bản thảo, rất lâu chưathể hoàn hồn.
(*vong ưu thảo: cỏ quên sự lo buồn)
Vong ưuthảo… Tiêu Thắng Hinh thở dài trong lòng, cô nhớ tới ý nghĩa từ “Cỏhuyên*” trong tên Lâm Huyên Di, rất lâu trước đây cô và Lâm Huyên Ditừng nói đùa rằng, tên cô ấy là vong ưu, vì vậy hãy quên hết mọi chuyệnđau khổ đã qua. Chỉ không ngờ người nên vong ưu lại là cô.
(*cỏhuyên: Cỏ huyên là một loại cỏ ăn được người ta cho rằng ăn vào có thểquên tất cả phiền muộn, nên được gọi là vong ưu thảo (cỏ quên sự lobuồn) )
Tiêu Thắng Hinh từng hỏi Hà Viễn Hàng lai lịch ngườitên”Vong ưu thảo” , nhưng Hà Viễn Hàng rất kín tiếng, chỉ tiết lộ rằnganh cũng không biết rõ thân phận của “Vong ưu thảo”, hơn nữa ca từ cũngđược gửi qua đường bưu điện, vì vậy anh không thể nào biết được “Vong ưu thảo” đang ở đâu, chính bản thân anh cũng đang đi tìm người đó.
Vong ưu thảo… Rốt cuộc thì bạn là ai? Có quan hệ gì với Huyên Di không?
Ánh mắt Tiêu Thắng Hinh mờ mịt, Tô Dật Phàm không biết Tiêu Thắng Hinh đang đoán người viết ca từ là ai, chỉ cho là cô đang oán trách tên Đường Hải Lâm đã phụ bạc cô. Không khí trở nên im lặng, hai người đều không nóigì nữa, sau khi quay xong cảnh cuối hai người cũng chia tay nhau.
Một nơi khác, Cố An Kỳ không biết Tiêu Thắng Hinh và Tô Dật Phàm có chuyệnhợp tác mới, cũng không biết Tô Dật Phàm đã giúp con đường đi trongtương lai của Tiêu Thắng Hinh càng thêm dễ dàng khi cô khôi phục địa vịvà độ nổi tiếng.
Sau khi Cố An Kỳ đến đoàn làm phim thăm Tiêu Thắng Hinh thì về nhà, chuẩn bị cho công việc khác.
Lăn lộn ở giới giải trí trong thời gian dài, nếu chỉ dựa vào diễn xuất,tuyệt đối cô không thể tỏa sáng lâu đến mức nổi tiếng đạt tới đỉnh cao,không ai có thể lay động. Khi cô mới ra mắt, người nổi tiếng hơn côkhông ít, những người đó năng lực có, hậu thuẫn có, nhưng không ai cóthể đạt được thành tích xuất sắc như cô, ngược lại sau khi lăn lộn vàinăm không ít người đã thoái ẩn.
Cố An Kỳ có bản lĩnh là mộtnguyên nhân, nguyên nhân còn lại là cô rất cố gắng, mỗi ngày đều tínhtoán mình nên làm gì, không nên làm gì, luôn nghĩ ra cách đối phó vớitình huống ngoài ý muốn xung quanh. Xem xét thời thế, chớp đúng thời cơđể ra tay.
Cố An Kỳ không phải quá tài năng, nhưng lăn lộn lâutrong giới giải trí, ít nhiều cũng học được một vài thứ, ví dụ như làmthơ, ví dụ như vẽ…
Cố An Kỳ đã từng diễn rất nhiều nhân vật trong nhiều thời đại khác nhau, mỗi lần trước khi diễn, cô đều tìm hiểu hếtthông tin về bối cảnh lịch sử, sau đó mới xây dựng hình tượng nhân vật.Chỉ cần nhân vật biết cái gì, cô cũng buộc bản thân mình học và phải cốgắng học. Nhân vật viết thư pháp cô cũng đi học thư pháp. Nhân vật vẽtranh cô cũng đi học vẽ tranh. Nhân vật biết đàn piano, cô cũng đi họcpiano.
Ngoài vài động tác có tính nguy hiểm cao, từ trước đến nay cô đều tự mình thực hiện, không sử dụng diễn viên đóng thế.
Diễn viên đóng thế… Nghĩ tới đây, trong mắt Cố An Kỳ hiện lên tia sắc bén.
Cảnh ở vách đá kia thật ra cô có diễn viên đóng thế, dù sao cảnh đó quay ởvách núi đen thật, mà không phải kỹ xảo của khâu hậu kỳ, treo dây théplên vách đá, hơn nữa còn phải làm rất nhiều động tác, hệ số nguy hiểmrất cao. Cho dù cô muốn tự mình thực hiện đoàn làm phim cũng không đồngý. Họ đều biết địa vị của Lâm Huyên Di trong giới, nếu cô có sơ xuất gì, bộ phim này chắc chắn sẽ không kham nổi. Vì Dương Văn Lâm lo lắng antoàn của cô nên đã đề nghị dùng diễn viên đóng thế, đoàn làm phim cũngđã thay cô sắp xếp một diễn viên đóng thế dáng người tương tự cô.
Nhưng vô cùng “Trùng hợp”, trùng hợp một ngày nào đó, diễn viên đóng thế củacô bị tai nạn giao thông, cả người văng ra xa, cũng trùng hợp là ngàynào đó, cũng là ngày cuối cùng của kì hạn thuê địa điểm quay. Dưới đủloại “trùng hợp”, cô phải leo lên vách đá, phải tự quay cảnh trên váchđá dưới tình huống không có diễn viên đóng thế hỗ trợ.
Cách múa kiếm trên vách đá Cố An Kỳ đã được học, cũng vì vậy nên đạo diễn mới yên tâm để cô quay cảnh trên vách đá này.
Rõ ràng kiểm tra an toàn hai lần không làm sao, vì sao khi tới lượt cô lại xảy ra vấn đề?
Trùng hợp? Thế gian sao có nhiều sự trùng hợp như vậy?
Cố An Kỳ nắm chặt tay, cắn răng. Sau khi trùng sinh, cô cũng ngầm tra xétvài chuyện, Tiết Tiểu Bảo nói với cô người đâm vào diễn viên đóng thếngày đó đã bỏ trốn mất dạng . Hiện tại diễn viên đóng thế kia vẫn đanglà người thực vật ở trong bệnh viện, không thể nói chuyện, sống chếtkhông rõ.
Cố An Kỳ lén đi thăm người đáng thương bị cô liên lụykia. Cô gái đó tuổi còn rất trẻ, Cố An Kỳ đã từng gặp vài lần. Cô ấy làngười hâm mộ của cô, khi đến thăm trường quay thường xuyên tặng LâmHuyên Di vài món quà nhỏ, như đồ ăn nóng hay thiệp linh tinh gi đó.Nhưng Cố An Kỳ không ngờ, cô gái hoạt bát như thế mà giờ đây chỉ có thểnằm trên giường bệnh, sinh tử không rõ, sắc mặt vàng như nến dường nhưđã mất đi tri giác.
Nếu cô ấy không phải là diễn viên đóng thếcủa mình thì có lẽ sẽ không gặp tai nạn bất ngờ như thế này… Có lẽ cũngsẽ không bất đắc dĩ phải nằm trên giường bệnh như thế kia… Cố An Kỳ khổsở, áy náy vô cùng.
Tuy cô ấy không phải do chính tay cô làm hại, nhưng dù sao cũng bị cô liên lụy. Nếu không phải làm diễn viên đóng thế của cô, cũng sẽ chẳng ai muốn đi hãm hại một diễn viên đóng thế khôngquyền không thế, không đi trêu vào người khác.
Rốt cuộc là ai? Vì muốn hãm hại cô mà hại một người vô tội thành ra thế này, tạo tộinghiệt lớn như vậy chẳng lẽ người kia vẫn sống yên ổn được sao?
Cố An Kỳ vô cùng căm hận, vô cùng giận dữ, từ sau khi trùng sinh cô đã suy nghĩ rất nhiều. Cô thề với bản thân, chắc chắn phải tìm ra người đứngphía sau, trả lại gấp trăm lần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]