Tiêu Thắng Hinh một mình ngồi trong góc, tai đeo headphone, chăm chú đọc bản nhạc trong tay, thỉnh thoảng ngón tay còn gõ gõ vài nhịp trên lưng ghếdựa, vẻ mặt vui mừng thoải mái.
Cô không để ý tới chuyện bịcô lập. Chuyện này đã diễn ra không chỉ một hai ngày, nếu ngày nào cũngbuồn rầu vì những việc lông gà vỏ tỏi như thế này, chẳng phải vĩnh viễncô sẽ tự ái sống trong quá khứ mà đánh mất khả năng vươn lên trong tương lai sao? Lâm Huyên Di lúc sinh thời cũng làm như vậy, người khác khinhthường cô, cô cũng làm như không biết. Cố gắng tiến vươn lên, tạo dựngcơ hội cho bản thân mới là chuyện cô nên làm.
Nếu Lâm Huyên Dicòn sống nhất định sẽ cảm thấy rất vui mừng, năm đó, “An Kỳ? Sao em lạitới đây?” Tiêu Thắng Hinh kinh ngạc nhìn Cố An Kỳ, không phải cô đã quay xong phần của mình rồi sao?
Cố An Kỳ nhấc túi hoa quả trong tay, cười nói: “Đến thăm trường quay.”
“Em… đến thăm chị sao?” Tiêu Thắng Hinh kinh ngạc đến mức giọng điệu cũngthay đổi. Cô không cho rằng Cố An Kỳ không biết chuyện cô bị chèn ép.Gần như tất cả mọi người đều biết Hứa Toa Toa chèn ép cô. Trong giớigiải trí chưa bao giờ thiếu người nhiều chuyện, với tốc độ nói mộttruyền mười, cho đến nay số người không biết hẳn là rất ít.
Nhưng Cố An Kỳ, cô ấy… vì sao cô ấy vẫn muốn nhảy vào họng súng mà đến thăm cô? Cô ấy không sợ bị liên lụy sao?
“Đương nhiên là tới thăm chị Thắng Hinh rồi, nếu không thì còn ai vào đâynữa?” Cố An Kỳ nở nụ cười ấm áp trả lời, tỏ vẻ thoải mái cười đùa. Nhưng chỉ có cô biết, trong lòng mình khó chịu đến mức nào. Tiêu Thắng Hinhgần đây sắc mặt đã tốt hơn, nhưng tình hình bị xa lánh vẫn chưa thấychuyển biến, thậm chí còn càng thêm tệ đi.
“Chị Thắng Hinh gầnđây ổn không?” Cố An Kỳ quan tâm hỏi, với quan hệ giữa cô và Tiêu ThắngHinh bây giờ, cô cũng không chờ mong Tiêu Thắng Hinh sẽ nói thật, nhưngmà cô vẫn không kìm lòng được muốn hỏi, muốn nhận được một câu trả lờilàm cô yên lòng.
“Tất cả vẫn coi như ổn, còn em?” Tiêu Thắng Hinh cười khẽ, dùng ánh mắt nhìn hậu bối đáng yêu nhìn Cố An Kỳ.
“Nói chung cũng coi như thuận lợi, gần đây em đang chuẩn bị vài việc để quay bộ phim mới.” Khóe mắt Cố An Kỳ dừng trên quyển sổ trong tay Tiêu Thắng Hinh, kết hợp với dáng vẻ đánh nhịp của cô, Cố An Kỳ đoán chắc thứ côgửi đi Hà Viễn Hàng đã nhận được.
Khóe môi cô cong lên cười nhẹ.Tất cả mọi thứ cuối cùng cũng bắt đầu, giao Tiêu Thắng Hinh cho người vô cùng nghiêm khắc như Hà Viễn Hàng, Cố An Kỳ rất yên tâm.
Hà Viễn Hàng là nhạc sĩ cô thân thiết nhất trong giới âm nhạc, cũng là nhà sảnxuất âm nhạc hàng đầu trong nước. Mười năm trước Cố An Kỳ và anh quenbiết, chẳng qua người ngoài không biết rõ quan hệ bạn bè giữa hai người, vì lĩnh vực hai người theo đuổi khác nhau nên ít khi xuất hiện cùngnơi.
Cố An Kỳ đánh giá rất cao năng lực sáng tác âm nhạc của HàViễn Hàng, mà Hà Viễn Hàng cũng đánh giá cao ca khúc do Cố An Kỳ viết.Kỳ thật những bài hát mà mười năm trước Tô Dật Phàm hát đều do Hà ViễnHàng sáng tác.
Hà Viễn Hàng không phải người được chăng hay chớ*, một năm nhiều nhất chỉ tạo ra một đến hai album, đôi khi hai ba năm mới ra một lần, vì vậy yêu cầu rất cao, nhưng đương nhiên cứ là album củaanh thì sẽ “bán rất chạy”.
(*được chăng hay chớ: ví thái độ thiếu trách nhiệm, không cố gắng, kết quả ra sao cũng được)
Cố An Kỳ tất nhiên biết với năng lực xuất sắc của Hà Viễn Hàng thì ngườimuốn anh sáng tác cho đã được xếp lịch đến mấy năm nữa, để anh nhận Tiêu Thắng Hinh Cố An Kỳ đã sử dụng vài mánh khóe, tuy nhiên nó cũng chẳngảnh hưởng đến lợi ích của ai. Cô chỉ hy vọng Tiêu Thắng Hinh có thểnhanh chóng đuổi kịp tiết tấu của Hà Viễn Hàng, nhanh chóng rèn luyệngiọng ca để sớm ngày trở mình.
Cố An Kỳ cười gật đầu với Tiêu Thắng Hinh, tiếp tục nói chuyện phiếm với cô thêm một lúc.
Tô Dật Phàm vừa kết thúc cảnh quay, chuẩn bị nghỉ ngơi 10 phút, ăn tạm cái gì đó rồi tranh thủ bàn vấn đề hợp tác tiếp theo với Tiêu Thắng Hinh.Anh quét mắt nhìn phía sau, vừa quay đầu lại đã thấy Cố An Kỳ.
“A? Cố An Kỳ?” Tô Dật Phàm kinh ngạc nhìn người trong hậu trường.
Cô sao lại ở đây, lại còn cùng một chỗ với Tiêu Thắng Hinh? Tô Dật Phàmbiết Cố An Kỳ người rất biết xem xét thời thế, cũng vô cùng thông minh,nhưng sao người luôn hiểu “đạo lý” của giới giải trí như cô lại có thểcười cười nói nói với Tiêu Thắng Hinh?
“Thắng Hinh, An Kỳ.” Tô Dật Phàm đi tới chào hỏi Tiêu Thắng Hinh và Cố An Kỳ.
“Chào anh Dật Phàm.” Cố An Kỳ đứng dậy chào Tô Dật Phàm, thuận thế để trốngchỗ ngồi bên cạnh Tiêu Thắng Hinh. Với đẳng cấp hiện tại của cô nhườngchỗ ngồi cho siêu sao cũng không phải chuyện khác thường gì.
“A,Dật Phàm, quay xong rồi à ?” Tiêu Thắng Hinh hỏi. Thái độ của Tiêu Thắng Hinh với Tô Dật Phàm thoạt nhìn như bạn bè cũ gặp nhau, chẳng lẽ cô ấybiết Tô Dật Phàm lâu rồi? Cố An Kỳ sửng sốt, bắt đầu cảm thấy khó hiểu.
Chẳng lẽ cô thật sự từng thân thiết với người tên Tô Dật Phàm này sao?
“Ừ, Thắng Hinh, bây giờ rảnh không?” Tô Dật Phàm hỏi, “Mình muốn nói chuyện hợp tác kia với cậu.”
Cố An Kỳ là người hiểu biết, nghe xong lời của Tô Dật Phàm tất nhiên làbiết nên làm gì. Cô biết điều cười cười, tìm vài lí do linh tinh để đitrước: “Chị Thắng Hinh, anh Dật Phàm, hai người cứ từ từ nói chuyện đi,em nhớ còn vài việc cho ngày mai chưa chuẩn bị xong, em đi trước đây.”
Tiêu Thắng Hinh không quá để ý, chỉ dặn dò Cố An Kỳ đi đường cẩn thận, còn Tô Dật Phàm chỉ gật đầu.
Đợi Cố An Kỳ đi rồi Tiêu Thắng Hinh mới lại ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện với Tô Dật Phàm.
“Dật Phàm, hình như cậu có sự đề phòng Cố An Kỳ?” Tiêu Thắng Hinh cau mày, nhìn vào mắt Tô Dật Phàm.
Tô Dật Phàm lắc lắc đầu, anh không phải đề phòng Cố An Kỳ, mà là khôngbiết nên đối mặt thế nào. Cố An Kỳ cho anh cảm giác rất kỳ lạ, rõ ràngchỉ là một nghệ sĩ hạng ba nhỏ bé, nhưng bản lĩnh, kỹ năng lại như nghệsĩ lâu năm đã thành tinh.
Lần này Cố An Kỳ tiếp xúc với TiêuThắng Hinh lại càng khiến anh mơ hồ khó hiểu. Hiện tại Tiêu Thắng Hinhvẫn chưa trở được mình, người có ánh mắt thấu hiểu như Cố An Kỳ sao cóthể tùy ý đến thăm cô? Điều này khiến anh nghĩ mãi không ra.
“Côấy không phải người xấu, cậu đừng đề phòng như thế.” Tiêu Thắng Hinhdừng một chút rồi nói tiếp, “Cô bé đó rất giống Huyên Di, giọng điệu nói chuyện cũng giống, còn giống hơn cả cái cô tiểu Lâm Huyên Di gì đó. Côấy là hậu bối rất được, không phải người tâm cơ thâm trầm, tính toánngười vô tội.”
“Mình biết.” Tô Dật Phàm thở dài, anh tất nhiênbiết Cố An Kỳ không yếu đuối như Tiêu Thắng Hinh, cô tuy rằng khôn khéolinh hoạt, nhưng từ trước tới nay không phải người tùy tiện hại ngườikhác. Tô Dật Phàm không biết vì sao mình lại đuổi Cố An Kỳ đi, có lẽ anh cũng không rõ trong nháy mắt kia mình có cảm giác gì.
Nếu diễntả cảm giác của anh với Cố An Kỳ thì đó là, giống như Cố An Kỳ luôn vôthức trốn tránh anh, anh cũng như xa như gần mà nhìn bóng dáng Cố An Kỳ.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, cám ơn cậu lần này đã tìm cơ hội hợp tác đó cho mình. Cái khác không thể không nói nhưng hôm nào mình sẽ mời cậu ăn một bữa.” Tiêu Thắng Hinh cười nhẹ.
“Không cần khách khí,quen biết cũng đâu chỉ một hai năm. Cậu gặp nạn, mình có thể không giúpsao?” Tô Dật Phàm bình tĩnh nói, “Mấy ngày nay cũng khổ cho cậu.”
” ‘Khổ cái gì? Trong giới này lên lên xuống xuống là chuyện bình thường.’ nếu Huyên Di vẫn còn, chắc chắn cô ấy sẽ nói như vậy.” Tiêu Thắng Hinhhoài niệm nói.
Tô Dật Phàm trầm mặc không nói, tình cảm trong đôi mắt đen như đá obsidian có chút phức tạp. Tiêu Thắng Hinh còn có ảnhchụp chung với Lâm Huyên Di để nhớ lại, còn anh thì sao? Cái gì cũngkhông có, không có ảnh chụp chung, không có đoạn phim cùng nhau đứngtrên sân khấu, anh chỉ có thể nhìn lại quá khứ của cô…
Từng lần… từng lần…
Tô Dật Phàm nói không nên lời đây là cảm giác gì, có trống rỗng, có bấtđắc dĩ, còn có cả hối hận không thể cứu vãn. Chuyện đầu tiên khi anh trở lại căn hộ là mở tivi hoặc CD, nghe cô ca hát, xem cô diễn xuất. Cô đãđi lâu như vậy rồi nhưng anh vẫn đang giậm chân tại chỗ, mờ mịt, chờ đợi không mục đích.
Anh cứ nhớ mong người đã đi xa là cô, không thể dừng lại.
Trong TV cô luôn cười ngọt ngào, cho dù mọi thứ đã thay đổi, Tô Dật Phàm luôn say sưa xem cảnh có cô xuất hiện, chỉ có thể dùng cách đó để xoa dịu sự thương tiếc trong lòng anh.
Rất nhiều lúc Tô Dật Phàm cũng không hề tao nhã như bề ngoài, anh biết mình có rất nhiều khuyết điểm, nhiềukhi anh bướng bỉnh, lại hay so đo. Anh đã xác định Lâm Huyên Di, cũng đã chuẩn bị xong tất cả. Nhưng từ sau khi Lâm Huyên Di qua đời sau, anhcũng mất đi mục tiêu.
Vẫn cố gắng làm việc như trước, người hâm mộ vẫn tăng lên, chỉ là cuộc sống đã mất đi một thứ không bù đắp lại được.
Thời điểm ban đầu khi anh mới ra nước ngoài phát triển, không thạo ngôn ngữ, lại bị người địa phương xa lánh, khi đó anh từng nghĩ rất nhiều. Anhnghĩ tới ngày nào đó anh sẽ đứng trên đỉnh không còn ai ức hiếp, nghĩtới sau khi sự nghiệp ổn định phải đi gặp Lâm Huyên Di, ở bên cạnh bảovệ cô, cô không muốn nổi tiếng quá mức cũng không sao. Nhưng thật khôngngờ, trước mấy hôm anh quyết định trở về, cô lại xảy ra chuyện… rơixuống vách núi.
Buồn cười không? Điều này vừa khiến anh buồn cười vừa thấy bị chê cười.
Tiêu Thắng Hinh đã nhận ra Tô Dật Phàm thất thần, thở dài, cô cũng khôngbiết nên nói gì. Chuyện giữa anh và cô ấy, với tư cách bạn bè cô chỉ cóthể đứng nhìn.
Không biết Huyên Di may mắn hay bất hạnh, có người yêu cô sâu đậm như vậy, nhưng lại không đúng lúc, không kịp ở bên cô.
Ngược lại với người yêu của mình, Tiêu Thắng Hinh chán nản rũ mắt, thật lâu không thể nói gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]