Đan Á Đồng nhìn bó hoa cắm trong bình, lông mi dài khẽ run lên. Thông qua Tiếu Kỳ Thậm, cậu đã hiểu được tâm tư của Lạc Viêm Kiềm, có điều Lạc Viêm Kiềm vẫn còn là một thiếu niên, cậu ta căn bản là không hiểu rõ lòng mình. Cậu ta không thể ngừng lưỡng lự giữa Cảnh An Tước và Đan Á Đồng, mà quên mất là làm cái gì cũng phải nghe theo trái tim của mình.
Đan Á Đồng cũng chẳng hiểu đứa trẻ kia yêu mến mình vì cái gì. Trong ấn tượng của cậu, kiếp trước cậu chưa từng gặp qua đứa bé này. Chẳng lẽ là yêu thích các nhân vật mà cậu đã từng sắm vai? Vậy thì đúng là một tình yêu quá ảo rồi.
Khép lại cuốn tiểu thuyết trong tay, để lộ ra mặt bìa có tựa đề “Truyện cổ tích Grimm” với phông chữ vàng, cậu dụi dụi đôi mắt đã hơi muốn nhíu lại, rồi trở mình trên giường chuẩn bị đi ngủ. Ngày mai phải xuất viện rồi, thời gian nhàn nhã của cậu cũng không còn nhiều nữa.
“Cậu Đan, cậu đang nghỉ ngơi à?” Một cô gái mặc đồng phục y tá, mặt hơi ửng hồng, đứng ở cửa nhỏ giọng hỏi vào, giọng nói còn mang theo chút dè dặt.
Đan Á Đồng mở mắt ra, ngồi dậy hỏi “Chị y tá, có chuyện gì không ạ?”
Cô y tá nhìn ra sau lưng mình “Có một ông cụ họ Tiếu tới thăm cậu, không biết cậu có thời gian không…” Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ đi, cả người có chút run rẩy.
Đan Á Đồng thở dài, người ta cũng đã theo chị ta đến tới tận cửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-sao-tinh-cai-gi/1316959/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.