Chương trước
Chương sau
Chỉ còn nửa tiếng nữa là bắt đầu concert của Tiếu Kỳ Thậm ở Thượng Hải. Lúc Đan Á Đồng vừa xuống máy bay liền có một chiếc xe đến đón.
Lộ Phàm và Đan Á Đồng cùng lên xe. Vẻ mặt của Đan Á Đồng rất bình tĩnh, dường như không phải sắp tham gia làm khách mời đặc biệt trong concert của một Thiên vương, mà chỉ là tham gia một show rất bình thường.
Lộ Phàm không biết khi đó Đan Á Đồng đã nói gì với Tiếu Trình Ngự, nhưng cả ngày hôm nay cũng không thấy Tiếu Trình Ngự có hành động chèn ép gì, thậm chí còn cử người của Tiếu thị tới bàn chi tiết về công việc của Đan Á Đồng.
Tiếu Trình Ngự là loại người khá thờ ơ, nhưng nếu có ai đắc tội với hắn thì sẽ không hề lưu tình. Hành vi hôm qua của Đan Á Đồng đã vượt qua giới hạn của Tiếu Trình Ngự, hơn nữa lại tận hai lần, vậy mà Tiếu Trình Ngự lại yên bình như không có gì.
Lúc đến địa điểm tổ chức concert, chương trình đã bắt đầu. Nhưng ở bên ngoài vẫn còn rất nhiều fan không mua được vé, trong tay vẫn giơ băng rôn cao lên, vẻ mặt đầy kích động đứng sát cửa nhìn vào bên trong.
Lần đầu tiên, Đan Á Đồng thật sự thấy được sự nổi tiếng của Tiếu Kỳ Thậm là như thế nào. Hình ảnh náo nhiệt này không kém so với cậu trước đây.
Âm thanh huyên náo từ bên trong cũng truyền ra ngoài, những tiếng hét chói tai, tiếng gõ trống, tất cả đều kích thích đám đông bên ngoài.
Đầu ngón tay không tự chủ gõ lên đùi theo nhịp điệu. Chiếc xe chầm chậm chạy về phía cổng sau.
Nhân viên công tác vừa nhìn thấy Đan Á Đồng xuống xe, một đám người đã ào ào xông tới, nhân viên trang phục, nhân viên hóa trang bận rộn lôi kéo cậu vào phòng thay đồ.
Một nhân viên công tác ở bên cạnh cậu nói “Anh Đan, còn 25 phút nữa là anh lên sân khấu, mời anh chuẩn bị tốt.”
Còn có 20′, cũng chính là phần giữa chương trình, Đan Á Đồng khẽ rũ mí mắt xuống, cười nói “Tôi biết rồi, cám ơn anh.”
Phần tạm ngừng của chương trình là để cho các fans tuy rằng vẫn còn rất phấn khích nhưng cũng đã mệt mỏi có thể nghỉ ngơi. Vào thời điểm sắp hết phần tạm ngừng, vị khách mời đặc biệt sẽ xuất hiện, vừa vặn để kích thích tinh thần của khán giả trở lại. Có thể nói, sự sắp xếp này thật sự rất tốt. Vì nếu show cứ tiếp tục hoài thì người xem sẽ cảm thấy tẻ nhạt, điều đó là một bất lợi rất lớn cho chính mình.
Sắp xếp như thế này chắc là ý của Tạ Huân hoặc Tiếu Kỳ Thậm. Cậu nhắm mắt lại mặc cho nhân viên hóa trang vẽ mắt cho mình.
Trang điểm, sửa lại kiểu tóc, còn có đổi trang phục, kết hợp thêm trang sức, thực hiện xong một loạt việc này cũng mất đến 20′, chỉ còn có 5 phút nữa là Đan Á Đồng lên sân khấu.
Đan Á Đồng khoác trên mình bộ vest màu trắng giản dị, hiển nhiên chính là hình tượng một công tử quý tộc tuấn mỹ. Cậu đi theo sau lưng nhân viên công tác, sau đó đứng ở chỗ cao, để cho nhân viên phía sau treo lên.
Cách cậu xuất hiện trên sân khấu chính là sử dụng cáp treo để từ trên trời bay xuống nhảy cùng Tiếu Kỳ Thậm. Sau đó một mình trụ lại sân khấu solo một ca khúc, để Tiếu Kỳ Thậm có thời gian thay đồ, rồi tiếp đó sẽ cùng Tiếu Kỳ Thậm song ca một bài, nói một chút chuyện linh tinh, cuối cùng là ngồi lên mô hình mặt trăng rời khỏi sân khấu.
Mặc dù việc bố trí thời gian cho Đan Á Đồng mà nói thì không tốt lắm, nhưng cách xuất hiện này lại đặc biệt ấn tượng, mặc dù có chút nguy hiểm.
“Thời gian bắt đầu đếm ngược, 30, 29…”
Đan Á Đồng điều chỉnh lại tư thế, đã đóng phim nhiều năm như vậy, cậu đương nhiên biết tư thế nào là đẹp nhất.
“3… 2… xuống!”
Âm thanh, ánh sáng, lại thêm đột nhiên xuất hiện một thiếu niên áo trắng từ trên trời bay xuống, tất ca mọi người ở đây dường như đều nhìn thấy bóng trắng của một vị thần đang hạ xuống. Mãi cho đến khi bóng trắng đó tiếp đất, bọn họ mới nhìn rõ người trước mắt là ai, đồng thời dưới khán đài lại một lần nữa xuất hiện tiếng hét vang dội.
Tiếu Kỳ Thậm nghiêng đầu mỉm cười với thiếu niên áo trắng cách hắn ba bước, cũng không có phần giới thiệu Đan Á Đồng, âm nhạc sân khấu đã đổi thành bản nhạc HIGH đến cực điểm.
Đan Á Đồng rất nhanh lấy dây trên người ra, cùng nhảy với Tiếu Kỳ Thậm, tiếng la hét bên dưới vang lên không dứt.
Vũ đạo của Tiếu Kỳ Thậm tràn đầy năng lượng, mỗi một động tác đều có thể làm cho người xem sôi trào nhiệt huyết.
Đan Á Đồng bên cạnh hắn lại có phần đẹp đẽ hơn, thiếu niên mảnh khảnh, động tác hoàn hảo, dù cho người cùng nhảy với cậu là Tiếu Thiên vương giỏi vũ đạo, thì cũng không hề kém cạnh chút nào.
Khán giả ở địa điểm diễn ra concert không ai là không nhiệt huyết sôi trào, một số fan đã hét đến khàn giọng, nhưng vẫn không nhịn được vì người trên sân khấu mà la lên. Hai người hoàn hảo đứng trên cùng một sân khấu như vậy là chuyện khiến lòng người kích động đến cỡ nào.
Bây giờ bọn họ chỉ muốn hét lên, chỉ muốn nhìn chăm chú thiếu niên trên sân khấu, đồng thời cảm thấy may mắn, may mắn vì bản thân có thể chứng kiến một màn biểu diễn tuyệt vời như vậy.
Màn nhảy chấm dứt, đèn xung quanh mờ dần, chỉ còn giữ chút ánh sáng chiếu vào người Đan Á Đồng. Người xem dần dần im lặng lại, toàn bộ khung cảnh yên tĩnh như lúc nửa đêm.
Tiếng đàn tranh nổi lên, sau đó là một giai điệu quen thuộc.
Trên màn hình lớn của sân khấu xuất hiện một bức ảnh thật to, một thiếu niên thân áo bào trắng tay đón cánh đào rơi xuống, vẻ mặt đầy cô đơn.
Tiếng ca mang theo chút u buồn vang lên, dẫn dắt mọi người xuyên qua thời gian ngàn năm, nhìn từng cảnh yêu hận xuất hiện, cuối cùng là nỗi thất vọng cả một thiên niên kỉ.
Ngay lúc mọi người còn chưa thoát khỏi cảm xúc với bài hát, thì Tiếu Kì thậm đã thay xong bộ đồ màu khác cùng Đan Á Đồng bước ra sân khấu. Hắn mỉm cười nhìn xuống khán giả “Tôi và Á Đồng đã hợp tác với nhau trong một thời gian dài. Chắc mọi người cũng đã thấy tôi và Á Đồng cùng đóng phim, cùng nhảy, cùng ca hát. Hôm nay là một ngày đẹp như thế, đương nhiên sẽ không để mình tôi cô đơn solo được rồi, nên tôi mới mời đàn em rất đáng yêu của mình đến đây, cùng hát ca khúc chủ đề của album, mọi người có muốn nghe không?”
Đang lúc bên dưới vô cùng náo động thì Tiếu Kỳ Thậm mỉm cười nhìn về phía Đan Á Đồng, ánh mắt dịu dàng dừng trên người cậu “Á Đồng, hát cùng anh ca khúc ‘Lời trái tim khó nói’ nhé.”
Đan Á Đồng tay phải đặt ở trước ngực, xoay người thực hiện nghi lễ của quý tộc “Vinh hạnh của tôi, thưa hoàng tử điện hạ tôn quý.”
Lễ nghi hoàn hảo, lần nữa khiến cho khán giả hét ầm lên.
Trên sân khấu, ánh mắt hai người gắn chặt lấy nhau. Bên dưới sân khấu, khán giả lại cảm nhận được không khí ấm áp giữa hai người đang song ca, khiến mỗi người đều có một cảm giác thoải mái khó diễn đạt thành lời.
Tiếng hét, tiếng vỗ tay, tiếng ca, cả sân khấu không ngừng nóng lên.
Vào lúc Đan Á Đồng ngồi xuống mặt trăng, từ từ bay lên, Tiếu Kỳ Thậm thực hiện lại nghi lễ hoàn hảo giống như Đan Á Đồng làm với hắn lúc nãy ” Hoàng tử trên mặt trăng, tại hạ chờ mong tương kiến lần sau.”
Chỉ một cảnh này đã làm tốn không biết bao nhiêu phim của camera, bộ nhớ của điện thoại.
Sau đó, có phóng viên phỏng vấn cảm xúc của khán giả, ai nấy đều hưng phấn vô cùng.
A nói, đây là màn biểu diễn tuyệt vời nhất mà tôi từng xem, thiết kế sân khấu rất rực rỡ, khán giả lại rất nhiệt tình. Phải nói rằng, buổi biểu diễn này cực kỳ thành công.
B nói, không hổ là Tiếu Thiên vương, không hổ là công tử. Hai người dù là đóng phim hay là ca hát kể cả vũ đạo, đều có thể làm cho người khác yêu thích.
C nói, chuyện này anh không biết mắc cỡ mà đem ra hỏi à. Hoàng đế và nữ vương tốt đẹp cỡ nào, đẹp đôi cỡ nào. Cái gì? Không có nữ vương à? Phóng viên, anh ở trên sao hỏa hả, bảo mẹ anh mau lái phi thuyền đến đón anh về ăn cơm đi. Anh mau trở về đi.
D thì nói rằng, C nói vậy là không đúng. Rõ ràng là trung khuyển và nữ vương, ừ, trung khuyển và dụ thụ cũng có thể. Cái gì là dụ thụ? Đi tìm mẹ anh hỏi đi, phải học hỏi thêm đi. Chưa bao giờ thấy người kém hiểu biết như vậy, lại là phóng viên nữa chứ. Một người như vậy thật là làm ảnh hưởng tới công chúng, đã là một phóng viên sao có thể không biết chứ? Balabala…
Ngày hôm sau, trong miệng phóng viên không ngừng nhắc tới cái gì là công, cái gì là thụ.
Mặc kệ khán giả truyền hình nói ra sao, cuối cùng thì buổi biểu diễn cũng đã rất thành công, thành công đến mức ngay cả chủ sự cũng nở nụ cười.
Đan Á Đồng ở lại địa điểm đó một lúc để tháo bỏ hóa trang, xong rồi thì vội vội vàng vàng lên máy bay để trở về. Buổi tối cậu chỉ được ngủ tối đa có 4 tiếng, sáng hôm sau phải chạy đến studio để đóng quảng cáo cho sản phẩm của Tiếu thị.
Lộ Phàm gọi tiếp viên hàng không đem tới một ly sữa, anh đưa ly sữa đến trước mặt Đan Á Đồng “Buổi chiều cậu chưa ăn gì hết, uống chút sữa lót dạ đi.”
Đan Á Đồng dấu đi vẻ ủ rũ trong mắt, nhận ly sữa rồi uống một ngụm, dựa vào thành ghế nhắm mắt lại.
Lộ Phàm biết rõ Đan Á Đồng không có ngủ, anh do dự một lát, có lẽ vẫn là nên lên tiếng “Buổi biểu diễn lần này cậu thấy thế nào?”
Đan Á Đồng mở mắt ra. Dưới ánh đèn trong máy bay, đồng tử màu trà của Đan Á Đồng trông đen như mực “Rất thành công.”
Lộ Phàm biết cậu nói thật lòng, anh tiếp tục hỏi “Cậu… có cảm thấy bố trí phần diễn của cậu trong concert lần này có quá công phu không?”
Làm khách mời đặc biệt chỉ là làm nền cho “diễn viên chính” chứ không phải là cướp đi sự chú ý của khán giả. Tiếu Kỳ Thậm là Thiên vương, nhân vật chính của concert, làm gì có chuyện không hiểu việc này, vậy sao còn sắp xếp như vậy?
Đan Á Đồng nhìn quang cảnh đen kịt ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại “Là sắp xếp của bọn họ, không liên quan gì đến tôi.” Cậu đâu có ngốc, đương nhiên là thấy có vấn đề. Chẳng qua cậu không rõ tại sao Tiếu Kỳ Thậm phải làm chuyện bất lợi với hắn như vậy.
Cậu đột nhiên mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn sang Lộ Phàm “Chẳng lẽ nói đây là sức mạnh tình bạn trong truyền thuyết?”
Lộ Phàm đẩy mắt kính, oán thầm trong lòng, tình bạn cái rắm! Chỉ nghe nói chết vì đói, chứ có nghe chết vì bạn đâu. Vẫn chưa thấy qua ai quên mình vì bạn nha. Tiếu Kỳ Thậm có thể vì bạn mà làm chuyện đó ư, không phải là bị quỷ nhập thì cũng là đầu óc bị úng nước.
“Cũng có thể chứ.” Lộ Phàm mỉm cười, mặc dù trong lòng không ngừng ói ra. Nhưng là người đại diện vàng, anh vẫn là duy trì hình tượng hào hoa phong nhã của mình “Bình thường Tiếu Thiên vương vẫn luôn quan tâm đến cậu đấy.”
Đan Á Đồng lười biếng đảo mắt qua nhìn anh một cái, đem ly sữa nhét vào tay anh “Tôi ngủ một chút.”
Nhìn ly sữa trong tay cũng không còn bao nhiêu, Lộ Phàm đẩy đẩy mắt kính, cũng đã lớn vậy rồi, bộ không thấy giống một đứa em bé ghét uống sữa sao?
Trong xe, Tạ Huân và Tiếu Kỳ Thậm đều ngồi ở băng ghế sau. Tạ Huân cảm khái mà nói “Đan Á Đồng nhất định sẽ nhanh chóng nổi tiếng.” Hắn liên tục quan sát biểu hiện của Đan Á Đồng trên sân khấu, phong cách hoàn hảo thật có chút khiến người khác bất ngờ. Bên dưới có hàng ngàn ánh mắt còn có tiếng hét vang khắp nơi, vậy mà biểu hiện vẫn rất bình tĩnh và tự nhiên, thậm chí nhiều người đã ra nghề nhiều năm cũng chưa chắc bằng được cậu.
“Bây giờ cậu ấy đã nổi tiếng rồi.” Tiếu Kỳ Thậm ngáp một cái, cũng không bận tâm, nói “Thực lực của cậu ấy ở đây.”
Tạ Huân cười cười “Có thực lực mà không có may mắn thì trong giới này làm được gì?” Hắn nhìn ngoài cửa sổ xe, không cho Tiếu Kỳ Thậm thấy rõ sự lo lắng trong mắt “Đan Á Đồng tham gia casting thử ‘Lâm thành’ là do cậu đề cử với Lâm Nghệ Thiên. Trước mặt giới truyền thông, cả trong công ty cậu cũng làm cho người khác phát hiện ra cậu đang bảo hộ cậu ta. Mà ngay cả lần này đồng ý diễn trong phim ‘Ngàn năm’ cũng là vì Đan Á Đồng. Cậu đã làm được nhiều lắm rồi.”
Khóe miệng Tiếu Kỳ Thậm cong lên cười một cái “Chà, anh biết rõ vì sao tôi lại làm thế phải không?”
Tạ Huân thu hồi ánh mắt, có chút yếu ớt nói “Thế nhưng các cậu là nghệ sĩ.”
Tiếu Kỳ Thậm cười nhạo “Những chuyện như thế này, cho tới bây giờ cũng không phải là rào cản ngăn tôi bước tiếp trên đường.”
Tạ Huân há hốc mồm, một câu cũng nói không nên lời. Người này, từ khi hắn quen biết cho đến giờ vẫn vậy, chưa bao giờ biết hối hận, ai cũng không thay đổi được.
Bởi vì hắn không chỉ là Tiếu Kỳ Thậm của giới giải trí, mà còn là cậu hai của Tiếu gia – Tiếu Tử Mặc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.