"Anh thấy Diệp Vi An thế nào?" Tối hôm đó, trên đường đến lớp thi đấu, Thẩm Chiêu Chiêu không nhịn được hỏi Thịnh Trử Ý.
Thịnh Trử Ý đột nhiên dừng bước, nét mặt nghiêm túc nhìn cô: "Thẩm Chiêu Chiêu, em có thể tập trung vào việc học thay vì luôn nghĩ linh tinh được không? Ba mẹ em gửi em đến đây là để em học tập chăm chỉ, chứ không phải để lo mấy chuyện bao đồng."
"Em nghĩ linh tinh lúc nào chứ?" Cô chỉ muốn hỏi xem anh nghĩ Diệp Vi An là người như thế nào thôi mà, anh có cần phản ứng mạnh như vậy không?
"Anh vẫn đang giận chuyện em đưa nước giúp Diệp Vi An à?" Thẩm Chiêu Chiêu lập tức nghĩ ra, trừng mắt nhìn anh nói: "Chỉ là một chai nước thôi mà, anh thật sự phải như vậy sao?"
Thịnh Trử Ý xoay người, không muốn nói chuyện với cô, tiếp tục đi về phía trước.
Thật sự vì chuyện này sao?
Thẩm Chiêu Chiêu đuổi theo anh, tưởng mình không nói rõ từ đầu nên chủ động hạ giọng: "Anh đừng giận nữa, nha, lần sau em không giúp người khác nữa mà, tại lần này cậu ấy xin em giúp thôi..."
Thịnh Trử Ý lại dừng bước, nghiêm mặt ngắt lời cô: "Em không biết từ chối sao?"
Cô thật sự muốn từ chối, nhưng không từ chối được mà!
"Hôm đó cậu ấy nhìn thấy rồi!" Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Cậu ấy biết chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi hôm Quốc Khánh, nên mới đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-ngot-sau-khi-duoc-ban-trai-truc-ma-chieu-chuong/3712078/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.