Hai người còn lại cũng vây quanh, nhìn chằm chằm bánh bao nhỏ trên đất, đánh giá:
"Đừng nói nữa, nhìn em ấy rất giống học sinh giỏi của chúng ta.”
“Bọn họ là anh em ruột, sao có thể không giống nhau?”
"Nào nào, bé yêu, cười với chị một cái nào~~~"
"Thế mà không cười, hay là, chị cười với em một cái nhé?"
Tang Dữu Dữu đã cố gắng hết sức, nhưng dù cô ấy có trêu chọc cậu bé thế nào, cậu bé cũng không có phản ứng, thay vào đó là yên lặng quay người, chĩa m.ô.n.g về phía họ.
"Ấy..." Đây là lần đầu tiên Tang Dữu Dữu bị coi thường như vậy, cô ấy ngẩng đầu hỏi Thẩm Chiêu Chiêu: "Có phải em ấy không thích tớ không?"
Nhắc đến chuyện này, Thẩm Chiêu Chiêu nhụt chí: "Đừng nói là cậu, em ấy cũng không thích nói chuyện với tớ.”
Thứ duy nhất trong nhà này có thể khiến cậu bé mỉm cười là Nhị Mao.
Ngoại trừ Nhị Mao, có lẽ chỉ có Thịnh Trử Ý mới có thể khiến cậu nhìn lại.
"Quá ngầu rồi! Còn ngầu hơn cả bạn học Trử Ý!" Tang Dữu Dữu nhìn cậu bé, rồi nhìn Thịnh Trử Ý bên cạnh, thở dài.
Khi cô ấy nói lời này, Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy đúng thật.
Dù Ý Ý không thích nói chuyện nhưng anh vẫn để ý đến cô, trên mặt Nhị Bảo thực sự luôn có mấy chữ "không quan tâm đến người khác".
Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-ngot-sau-khi-duoc-ban-trai-truc-ma-chieu-chuong/3675094/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.