"Không thể nào, nhất định là em ấy thích em.” Thẩm Chiêu Chiêu kiên quyết không chịu thừa nhận là mình không được chào đón.
Cô trừng mắt nhìn Thịnh Trử Ý.
Sát nhân tru tâm!
Không ngờ anh là Ý Ý như vậy.
Trẻ em lớn lên theo gió, thay đổi theo từng ngày. Hai tháng có thể cười, ba tháng có thể phát ra tiếng, bốn tháng giữ đầu, năm tháng cầm đồ, sáu tháng xoay người, bảy tháng có thể ngồi, bảy tháng có thể bò, chín tháng mọc răng.
Được mười tháng tuổi, Nhị Bảo đã biết đi.
Thằng bé rất ngoan, nhưng lại không thích nói chuyện, cũng không thích cười.
Điều duy nhất cậu có hứng thú là bắt cái đuôi của Nhị Mao. Một người một chó có thể chơi nửa ngày.
Bình thường có trêu chọc thế nào cũng vô dụng, chỉ khi bắt được đuôi của Nhị Mao, cậu mới có thể cười.
Nhị Mao đóng vai trò quan trọng trong việc chăm sóc cậu bé
"Ý Ý, mẹ phải ra ngoài có việc, tiểu A Ly giao cho con!" Sáng sớm, Tần Tố Tâm ăn mặc đẹp đẽ, chuẩn bị ra ngoài.
Sau khi sinh đứa thứ hai, bà cảm thấy mình tiều tụy rất nhiều, vậy nên mỗi tuần bà đều dành chút thời gian đến thẩm mỹ viện.
Phụ nữ yêu con cũng phải yêu chính mình!
Thịnh Trử Ý nhíu mày, đang định từ chối thì nghe thấy Thẩm Chiêu Chiêu vui vẻ đồng ý: "Dì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-ngot-sau-khi-duoc-ban-trai-truc-ma-chieu-chuong/3675093/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.