“Lẽ nào tao nói sai sao?” Ngũ Tấn tối sầm mặt lại và nói tiếp: “Mày nhìn mày hiện giờ, chẳng phải là vẫn chưa làm nên trò trống gì sao. Cứ coi như lúc đầu mày gian lận quay cóp nên đỗ được đại học thì kết quả sao, phí tiền bốn năm bố mẹ mày cho ăn học, đến bây giờ vẫn vô dụng. Nhìn Huệ Mẫn nhà tao xem, mặc dù thi bất lợi nên chỉ đỗ ở trường dân lập bình thường nhưng giờ nó đã là công chức kèm biên chế rồi. Còn mày, không có gì hết, thế mà còn ở đây lớn tiếng. Hiện thực đã chứng minh, cách nhìn ban đầu của tao không sai chút nào. Mày mãi là đống bùn vô dụng, cả đời không có tiền đồ gì đâu”.“Ha ha, khi chú còn là giáo viên, chú đã dùng câu này sỉ nhục không biết bao nhiêu học sinh mà chú không ưa rồi nhỉ?” Lâm Dật không giận, ngược lại còn cười nói.“Loại học sinh như mày, nếu như ở trong lớp tao thì tao sẽ cho mày không có tư cách để thi đại học nữa cơ, trực tiếp đuổi học mày. Cũng uổng công là bố mẹ mày ban đầu để nộp được học phí cho mày nên đã đi khắp nơi mượn tiền, kết quả là nuôi dưỡng được loại không coi ai ra gì như mày, đúng là mất mặt quá đi. Mày nhìn mày xem giờ có chút dáng vẻ nào của sinh viên không”. Ngũ Tấn không thể ngờ được, nhà họ hàng nông dân này, đặc biệt là Lâm Dật lại dám nói năng với mình như vậy. Vì thế mà ông ta tức giận chỉ tay chỉ chân, cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-dai-gia-trong-truong-hoc/1749698/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.