“Sao bọn họ lại đến đây?” Lâm Dật ngây người, bước lớn vào cửa.“Đi đâu vậy?” Vẫn chưa vào phòng thì Lâm Dật đã nghe thấy tiếng nói kỳ quái của Ngũ Huệ Mẫn.“Đi sân bay”. Lâm Dật ngồi ở bên cạnh Lâm Trực Cương, cậu nhìn ông với ý hỏi chuyện gì xảy ra vậy bố?Nhưng chưa đợi Lâm Trực Cương lên tiếng thì đã nghe thấy Ngũ Huệ Mẫn cười nói: “Được đấy! Hiện giờ mẹ tôi đang bị giam ở cục cảnh sát, đến giờ còn không gặp được thế mà cả nhà các người còn định ngồi máy bay đi đâu vậy? Đi chơi sao? Xem ra kiếm được không ít tiền nhỉ, kiếm được bao nhiêu thì nói ra xem, để chúng tôi chung vui cùng”.Lâm Dật đã nghe ra được ý trong lời nói của cô ta. Chẳng phải là muốn nói mình nhờ người của bệnh viện này rồi lừa mẹ cô ta đến đây để lừa bảy trăm chín mươi nghìn tệ tiền viện phí sao? Nhưng ban đầu chính các người cố ép tôi nhờ các mối quan hệ để đưa mẹ các người đến viện điều dưỡng khám bệnh mà. Bây giờ không trả được tiền viện phí mà còn lắm chuyện?Nhưng khi nhìn thấy gương mặt do dự của bố nuôi nên Lâm Dật nhau mày nói: “Ai bảo với em là nhà anh đi du lịch. Chiều nay bố anh sẽ về quê, bay chuyến lúc 3h, ăn cơm trưa xong thì anh sẽ đưa họ đến sân bay”. Trong lời có ý, Lâm Dật như muốn nói đợi lát nữa chúng tôi còn có việc nên các người nói xong thì cút khỏi đây đi.“Đi cái gì mà đi? Nhà các người định đi đâu? Không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-dai-gia-trong-truong-hoc/1749697/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.