Ấp a ấp úng, mãi không nói xong một câu hoàn chỉnh.“Đã có chuyện gì vậy?” Lâm Dật có dự cảm không lành, nhíu mày hỏi.“Lão Tứ, Vương Hải được ra ngoài rồi đấy cậu biết chưa?”Mấy người im lặng một lúc lâu, cuối cùng Trương Dương lên tiếng đầu tiên về chuyện này.Lâm Dật gật đầu: “Tớ biết rồi, sao thế?”“Là thế này, chiều hôm qua Vương Hải đưa người đến phòng ký túc tìm cậu, còn nói là muộn nhất là tối ngày hôm nay cậu phải nộp cho gã năm mươi nghìn tệ, nếu không......”Trương Dương nói đến đây, đột nhiên dừng lại, cảm giác như đang sợ hãi điều gì.Nhưng Lâm Dật chỉ hơi ngạc nhiên một chút, rồi cậu đã hiểu ngay câu chuyện như thế nào.Tối hôm kia, khi Lâm Dật đang ăn đồ nướng ở cửa Nam, có xích mích với Triệu Mẫn, Triệu Mẫn gọi điện cho Vương Hải, nhưng chắc là gọi điện thoại xong Triệu Mẫn mới phát hiện ra hai người họ đã không còn ở đó nữa.Vốn dĩ là vì chuyện hát karaoke, mà bọn Vương Hải, Triệu Mẫn và An Na tức tối cậu đến bây giờ.Nhưng cậu vì chuyện của Sở An Nhiên nên ở trong bệnh viện mãi, lâu rồi chưa đến trường được.Nhưng qua chuyện xảy ra tối hôm kia, mấy người biết cậu đã có mặt ở trường, tất nhiên sẽ không dễ dàng mà bỏ qua.Vương Hải, là một tên lưu manh có tiếng ở gần đại học Nam LâmTốt xấu lẫn lộn gã đó chơi hết.Ở đây từ trước tới giờ chỉ có gã đi ức hiếp người khác, chứ không có chuyện người khác dám bắt nạt gã cả.Nhưng, Lâm Dật lại không hề sợ gã đó.Nếu chú ba chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-dai-gia-trong-truong-hoc/1749564/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.