“Vậy được, nhưng tôi chỉ biết làm vài món đơn giản, chưa chắc cô đã thích đâu.”Lâm Dật quay đi đằng khác, nói một câu với vẻ trông như bình tĩnh lắm.“Món đơn giản cũng được đấy, tôi thích những món đơn giản, nếu được thì tối mai đi, tôi cũng muốn học nấu ăn từ cậu, như thế sau này đỡ phải gọi đồ ăn bên ngoài.”Tưởng Dao nở một nụ cười tươi, nói với vẻ đầy hứng thú.Lâm Dật vốn tưởng Tưởng Dao chỉ nói vài câu cho xong, ai ngờ cô ấy lại đồng ý thật, hơn nữa còn ấn định luôn cả thời gian.Nhưng ánh mắt của Lâm Dật lại một lần nữa lướt nhìn sang cơ thể nuột nà của Tưởng Dao.Được vào bếp cùng một cô gái xinh đẹp như vậy, cảm giác chắc không tồi đâu nhỉ?Hai người ngồi bên ngoài ban công một lúc.Cho đến khi mặt trời lặn xuống, gió từ phía rừng thổi vào.Mới bắt đầu rời khỏi đây với vẻ lưu luyến.Tưởng Dao lái xe đưa Lâm Dật tới bệnh viện, Sở An Nhiên vẫn đang hôn mê bất tỉnh, nhưng cách quãng thời gian mà giáo sư Hàn nói thì vẫn còn 24 giờ đồng hồ nữa,Buổi tối, Cố Phiến Phiến đến phòng bệnh, chăm sóc Lâm Dật.Trong lúc đó, người bạn trai vẫn còn đang học đại học đã gọi điện cho cô ta.Cố Phiến Phiến không hề có ý tránh đi, mà trong lúc làm việc cứ thế nghe điện thoại luôn.Nội dung cuộc nói chuyện rất đơn giản.Người thì mở miệng ra là hỏi tiền, người thì mở miệng ra là kêu bận.Rồi phía đầu dây bên kia còn tức tối cúp máy luôn.“Mỗi lần hai người gọi điện cho nhau đều như vậy sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-dai-gia-trong-truong-hoc/1749563/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.