Lâm Dật cảm thấy có chút không ổn nên vội lánh đi nhưng Sở An Nhiên đã đi ra.“Sao lại là cậu?” Sở An Nhiên sắc mặt nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào Lâm Dật.“An Nhiên! Ai đến vậy?” Người phụ nữ ở trong phòng cất giọng hỏi.“Là bạn con”.“Bạn? Có phải Quách Tường không? Nếu là cậu ấy thì bảo cậu ấy vào trong nhà ngồi”. Người phụ nữ cất bước đi ra bên ngoài nhưng khi nhìn thấy Lâm Dật thì mặt bà chảy dài ra. Lâm Dật giản dị mộc mạc khiến bà như tụt hứng: “An Nhiên! Bạn con đây sao?”Lâm Dật thấy thế liền cười khổ, sau đó giải thích: “Cháu chào cô, cháu là bệnh nhân của Sở An Nhiên”.“Bệnh nhân? Bệnh nhân như cậu đến đây làm cái gì? Nếu không có chuyện gì thì mau đi về cho tôi”. Người phụ nữ này biết con gái mình làm y tá ở bệnh viện tư nhân. Bà ta còn tưởng rằng con gái sẽ chăm sóc một vài nhân vật có thân phận nhưng Lâm Dật ở trước mặt sao lại không giống với người có tiền mấy.“Cô ơi, cháu đến là định đưa An Nhiên đi. Mấy ngày nay đều là cô ấy chăm sóc cháu”.“Đưa cái gì mà đưa? An Nhiên nhà chúng tôi giờ sẽ không đến làm việc ở cái bệnh viện cũ nát đó nữa. Cậu đi tìm người khác đi”. Người phụ nữ đó tức giận nói một câu, đến bên cạnh cô rồi kéo cô rời điNhìn thấy vậy mà Lâm Dật cảm thấy khó xử.“Mẹ, sao mẹ có thể như vậy được. Lâm Dật là bệnh nhân của con, giờ con vẫn làm việc ở đó nên việc chăm sóc bệnh nhân là đương nhiên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-dai-gia-trong-truong-hoc/1749544/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.