- Ê, thử nói xem nào, nói đi chứ.
Thấy Tá Mộc Tam Lang không nói câu nào, mà cúi đầu, không động đậy, Vu Thiên không nhịn được khẽ vươn tay kiểm tra mạch đập của gã, lúc này Vu Thiên mới biết, không ngờ hai cái tát của hắn đã tát chết tên này rồi.
- Ặc, cũng quá yếu ớt đi.
Ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng trong lòng hắn tự nhủ lần sau phải ra tay nhẹ hơn mới được.
Nhìn Tá Mộc Tam Lang đã chết, Vu Thiên lại cảm giác đầu như to ra. Mình vừa chọc vào Hắc Long hội chưa được bao lâu, giờ lại gây thù chuốc oán với Yamaguchi Group, xem ra để có cuộc sống của người bình thường chẳng dễ chút nào.
Nghĩ lại, Vu Thiên lại lấy điện thoại ra, gọi tới một dãy số.
- Này, Bạch Lập Thanh đấy à, giờ anh lập tức dẫn người tới Thanh Thủy Viên đại học Trung Hoa nhé, tôi vừa lỡ tay giết một tên Đông Dương, anh mau tới đây giúp tôi xử lý cái.
Vu Thiên cũng biết, bất kể thế nào đây cũng là trường học, nếu bị người trong trường phát hiện, sau này hắn không thể nào tiếp tục ở đây nữa.
Bạch Lập Thanh vừa nghe Vu Thiên nói giết một tên Đông Dương, cả người không nhịn được rùng mình một cái, nhưng y cũng không quên trả lời.
- Vâng, Vu tiên sinh, anh cứ chờ ở đó, tôi lập tức tới ngay.
Nghĩ đến việc Vu Thiên mất hứng, dám ngay tại trường học giết người, trên trán Bạch Lập Thanh lập tức đổ mồ hôi lạnh, xem ra sau này mình đắc tội với ai cũng được, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-vo-thanh/1653397/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.