Chết không đáng sợ, cái đáng sợ là thấy mình đang dần chết đi, đây không phải là chuyện người bình thường có thể chịu được.
- Anh, anh mau thả tôi ra, tôi muốn đi bệnh viện.
Tay súng bắn tỉa kia vừa thấy Vu Thiên dằn vặt hắn như vậy, nhất thời nội tâm vô cùng sợ hãi. Mặc dù hắn bảo không sợ chết, nhưng đó chẳng qua là lúc cái chết đến bất ngờ, còn khi có đường sống, có ai lại muốn chết cơ chứ. Vì vậy người ta mới bảo chết tử tế cũng không bằng sống chật vật.
- Có thể thả mày, nhưng phải là khi mày đã nói ra chủ mưu việc này. Đồng thời tao sẽ điểm huyệt cho máu chảy chậm một chút.
Dường như sợ người này không tin lời mình, ngón tay Vu Thiên lập tức điểm về một huyệt trên tay hắn, lúc này máu rõ ràng đã chảy chậm đi nhiều.
- A!
Thấy Vu Thiên làm hành động này, tay súng bắn tỉa bắt đầu dao động:
- Được được, là người của Hắc Long hội bảo tôi làm như vậy.
- Hắc Long hội?
Vu Thiên sau khi nghe rõ đáp án này, không khỏi nhìn kỹ lại tay súng bắn tỉa. Chẳng qua hắn phát hiện sau khi tên này nói xong, có chút trốn tránh không dám nhìn hắn.
- Mày lại dám gạt tao.
Vu Thiên vừa nhìn đã biết tên này nói dối. Tuy hắn cũng biết Hắc Long hội rất hận mình, thế nhưng hắn vừa giáo huấn bọn chúng xong, theo lý mà nói thì trừ khi chúng tìm ra biện pháp ngăn chặn mình, hoặc là có viện quân đến, bằng không bọn chúng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-vo-thanh/1653396/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.