Nhã Điển Na vẻ đầy hiếu kỳ cùng Lâm Phi, Ám Phi Hoa ngồi xuống bãi cỏ lớn trong bệnh viện, nhìn những người bệnh khác cũng bị nhốt trong lồng sắt như mình.
Nhã Điển Na thấy trong cái lồng ở bên cạnh cómột bệnh nhân nam, râu xoăn tít, đang quỳ dưới đất ăn cỏ, mặt còn đầy vẻ hưởng thụ.
- Cỏ rất ngon sao? Có mùi vị thế nào?
Nhã Điển Na gõ gõ cái song sắt, hỏi người bệnh kia.
Anh ta ngẩng lên nhìn Nhã Điển Na với ánh mắt cao ngạo rồi lại cúi xuống dùng răng gặm cỏ.
- Đừng làm phiền anh ta, anh ta nghĩ mình là ngựa, giờ đang ăn đấy.Ngày nào cũng thế, anh ta nghĩ mình là loài động vật rất cao ngạo.
Ám Phi Hoa giải thích.
Nghe thế Nhã Điển Na không nói được gì nữa.
Lâm Phi nằm trên cỏ không bận tâm đến hoàn cảnh xung quanh Nhiệt độ ởđây khá tốt, cỏ cũng mềm và sạch, lại không có tiếng ồn. Hắn vừa tắm mát xong, nằm trên cỏ là ngủ luôn.
Cuộc sống của Nhã Điển Na và Lâm Phi trong bệnh viên tâm thần hàng đầu Thiên Long Liên Bang bắt đầu như vậy.
Ba ngày đầu Nhã Điển Na đều rất tò mò về mọi thứ trong bệnh viện. Ngàynào tỉnh dậy cũng nhìn ngó khắp nơi, hỏi han khắp chốn, rất thích thú.
Khi rảnh rỗi thì Nhã Điển Na bị Lâm Phi bắt tập thể lực.
Lâm Phi lúc thấy chán, miệng nói là chỉ dẫn cho Nhã Điển Na một vài kỹthuật đánh cận chiến, nhưng thật ra là đánh nhau với Nhã Điển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-toi-pham/3191702/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.