Nhìn thấy hai vị sĩ quan mang quân hàm đại tá xuất hiện ngay cửa nhà hàng, Trương Trạch Thụy vội vàng đứng lên nghênh đón: "Tần tư lệnh, Từ chính ủy, sao hai anh lại tới đây? Xảy ra chuyện gì hay sao?" Hai vị đại tá vừa tới, là tư lệnh và chính ủy của quân khu Vân Thai, đều là người lãnh đạo trực tiếp của Trương Trạch Thụy. Hiện nay Trương Trạch Thụy đang đảm nhiệm chức bộ trưởng bộ vũ trang của huyện Ẩn Ngạc, vốn đã qua tuổi chuyển đơn vị, thế nhưng bởi vì năng lực xuất chúng, cùng với sự cần thiết trong công tác, cho nên tạm thời còn ở lại trong quân khu huyện Ẩn Ngạc. Tần tư lệnh vừa cười vừa nói: "Lão Trương, lần này hai chúng ta tới, chủ yếu có hai việc. Một là chúc thọ cho lão gia tử, anh thật tệ, chuyện chúc thọ cho lão gia tử lớn như vậy, không ngờ cũng không nói cho chúng ta biết một tiếng. Thế nào? Sợ chúng ta đến kiếm bữa ăn của anh à?" Trương Trạch Thụy vội vã giải thích: "Tần tư lệnh, sao anh lại nói lời này, anh và Từ chính ủy chịu tới, là vinh hạnh của Trương gia chúng ta. Tôi chủ yếu chỉ vì lo lắng, hai vị thủ trưởng đều là người bận rộn, mỗi ngày đều có rất nhiều sự vụ cần phải xử lý. Cho nên không nói cho hai người nghe việc này. Không nghĩ tới, lại làm kinh động cả hai vị." Lúc này Từ chính ủy vừa cười vừa nói: "Lão Trương, lần này chúng ta tới, ngoại trừ chúc thọ cho lão gia tử, còn có một việc khác, cũng có quan hệ tới anh." Trương Trạch Thụy ngây người một thoáng, mới dò hỏi: "Chuyện gì? Chuyện chuyển đơn vị sao?" Tần tư lệnh hỏi: "Thế nào, lão Trương, anh lại mong chuyển đơn vị như vậy à?" Trương Trạch Thụy lắc đầu, thở dài nói: "Tần tư lệnh, anh cũng biết rõ tính cách của lão Trương tôi. Nếu như có thể làm việc trong quân đội cả đời, tôi khẳng định sẽ lựa chọn không chuyển đơn vị. Ngày trước, nếu không bởi vì mẹ của bọn nhỏ đã chết, lưu lại hai đứa trẻ cô đơn cùng lão nhân trong nhà không ai chăm sóc, tôi cũng sẽ không từ chức ở quân đội quay về bộ vũ trang huyện Ẩn Ngạc để nhậm chức..." Không đợi hắn nói cho hết lời, Tần tư lệnh nở nụ cười nói: "Ha ha, thế nào lão Từ, lần này anh nên chịu thua rồi chứ? Tôi đã nói, với tính tình của lão Trương, khẳng định sẽ trả lời chúng ta như vậy. Chúng ta đã có đánh cược trước, người thua phải trả một tháng tiền thuốc lá. Anh cũng không thể quỵt nợ, lão Trương, cảm ơn a, thay tôi thắng được tiền." Từ chính ủy cũng không giận, chỉ lắc đầu than thở: "Thật là, người làm công tác chính trị như tôi, không ngờ đoán tâm tư người khác còn không chuẩn bằng anh." Trương Trạch Thụy mê man, không giải thích được hỏi: "Tần tư lệnh, Từ chính ủy, hai người đến tột cùng đang muốn làm gì?" Tần tư lệnh thắng cược, hiển nhiên rất vui vẻ, vừa cười vừa nói: "Là như vậy. Lão Trương, quân khu tỉnh đã hạ điều lệnh, thăng nhiệm cho anh làm phó tư lệnh viên tại quân khu Vân Thai thị chúng ta, quân hàm đại tá. Vốn chuyện này cũng không cần chúng ta tự mình đến thông tri cho anh, thế nhưng nhớ tới hôm nay là sinh nhật của lão gia tử, cho nên hai chúng ta liền quyết định, vội tới chúc thọ cho lão gia tử, đồng thời đem tin tức này thông báo luôn cho anh. Lúc trên đường tới, lão Từ nhắc tới chuyện anh sắp chuyển đơn vị, sợ anh sẽ đối với chuyện này sản sinh tâm lý mâu thuẫn. Tôi liền nói cho hắn, đừng nói là hiện tại cho anh thăng chức tấn hàm, dù hạ chức hạ hàm với anh, chỉ cần anh vẫn được ở lại trong quân đội, anh cũng sẽ không có nửa câu oán hận, lại càng không có tâm lý mâu thuẫn. Lão Từ hắn không tin, cho nên tôi mới đánh cuộc với hắn, kết quả chính là tôi thắng." "Ai, lão Trương, tôi có thể thắng cũng có công lao của anh bên trong. Cho nên nếu như tháng sau anh không có thuốc hút, thì cứ tới tìm tôi." Nói đến đây, hắn chỉ Từ chính ủy, nói đùa: "Dù sao đều là hắn ra tiền, hai chúng ta cứ tận lực mà hút, hút cho hắn nghèo luôn." Từ chính ủy vui vẻ, nói: "Vậy là hai người đang cấu kết giết người nha? Được, nguyện đổ chịu thua. Tiền thuốc lá tháng sau của hai người tôi đều bao hết. Ta thật ra cũng muốn nhìn, hai người hết sức mà hút, có thể hút được bao nhiêu." Trương Trạch Thụy nghe được câu nói của Tần tư lệnh, cả người cũng đã lâm vào trạng thái khiếp sợ đến dại ra. Lúc này tuy hắn đã hồi phục tinh thần, thế nhưng cũng không tin điều mà mình vừa nghe được, vội vã dò hỏi: "Tần tư lệnh, anh vừa nói đều là thực sự? Hay là đang gạt tôi đó?" "Anh nói vậy mà nghe được." Tần tư lệnh ra vẻ không vui: "Tần Dũng tôi lại đem chuyện này đi lừa gạt anh sao?" Từ chính ủy vội vã nói: "Trương ngốc, tôi có thể làm chứng, lão Tần nói chính là sự thực, điều lệnh hẳn rất nhanh sẽ xuống tới." "Tốt! Đây đúng thật là một tin tức tốt!" Trương Trạch Thụy kích động không ngớt, hắn túm Tần tư lệnh và Từ chính ủy, thở hổn hển nói: "Tần tư lệnh, Từ chính ủy, đi, chúng ta đi uống rượu! Ngày hôm nay xem như là song hỷ lâm môn, chúng ta nhất định phải uống đến không sai không về! Ha ha..." Tần tư lệnh và Từ chính ủy vội vàng nói: "Ai, lão Trương, anh đừng vội kéo chúng tôi đi uống rượu, chúng tôi còn chưa chúc thọ cho lão gia tử đây!" "Ác, Tần tư lệnh nói rất đúng, xem tôi kích động đến vậy." Trương Trạch Thụy tự giễu nói. Sở dĩ hắn kích động như vậy, đích thật là do nguyên nhân được thăng chức tấn hàm, thế nhưng nguyên nhân lớn nhất, chính là hắn có thể tiếp tục ở lại trong quân đội. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Sau khi dẫn Tần tư lệnh và Từ chính ủy đến chúc thọ cho Trương Thành Quý, Trương Trạch Thụy đưa hai người bọn họ đều an bài trong bàn của gia đình, không cho bọn họ chút cơ hội cự tuyệt, hắn mở bình rượu đế, rót đầy ba ly thủy tinh, "cô đông cô đông" đã rót đầy tràn. Nhìn ly rượu đầy tràn, mặt mũi Từ chính ủy trắng bệch, vội vàng nói: "Lão Trương, tửu lượng của tôi cũng không biến thái như anh và lão Tần đâu, anh không phải thật sự muốn cho tôi nằm úp sấp đó chứ?" Tần tư lệnh vừa cười vừa nói: "Hôm nay vui vẻ, uống úp sấp thì đã làm sao? Lại nói, chúng ta cộng sự nhiều năm như vậy, tôi còn chưa từng thấy anh uống rượu say nằm úp sấp qua đâu." Nhìn Trương Trạch Thụy, Tần tư lệnh và Từ chính ủy đang uống thả cửa, Trương Văn Trọng dùng khóe mắt nhìn Bạch Quang Minh và Tôn Nguy đang ngồi bên cạnh mình, đè thấp thanh âm, nhìn Tôn Nguy nói: "Chuyện cha tôi thăng chức tấn hàm, là do cậu ở sau lưng làm phải không?" Tôn Nguy nở nụ cười, cũng đè thấp thanh âm, nói: "Tôi đâu có bản lĩnh lớn như vậy? Chuyện này đều do dượng tôi làm. Ông ấy nghĩ, nếu như anh đã cứu tôi, nhất định phải báo đáp anh. Thế nhưng anh lại không có hứng thú đối với danh lợi, làm hắn thật sự muốn báo đáp lại không có cửa. Cuối cùng phải đem tâm tư muốn báo đáp, đưa lên trên người cha anh. Ai, Trương ca, dượng của tôi làm như vậy, đều vì một lòng hảo tâm, anh ngàn vạn lần không nên trách ông ấy." "Tôi làm sao lại trách ông ấy?" Trương Văn Trọng nở nụ cười, nói: "Cha của tôi luôn mong muốn ở lại trong quân đội, tốt nhất là được làm cả đời. Cho nên Bạch tiên sinh có thể giúp cha tôi tiếp tục ở lại trong quân đội, tôi tạ ơn ông ấy còn chưa kịp, sao lại trách móc gì ông ấy chứ?" Bạch Quang Minh chợt xen miệng, đè thấp thanh âm nói: "Tạ ơn thì không cần, anh đã cứu tính mạng của Tôn Nguy, muốn nói tạ ơn, cũng phải là chúng tôi nói với anh." Trương Văn Trọng mỉm cười, sau đó lại hiếu kỳ hỏi: "Được rồi, Bạch tiên sinh nhận chức ở đơn vị nào vậy? Vừa rồi ông vừa định nói, kết quả đã bị Tần tư lệnh và Từ chính ủy đến cắt đứt mất." Lúc này hắn đối với thân phận Bạch Quang Minh cũng sản sinh lòng hiếu kỳ. "Tôi nhậm chức tại bộ tổng tham mưu." Bạch Quang Minh cũng không giấu diếm thân phận của mình, cười hồi đáp: "Tôi đảm nhiệm chức vụ phó cục trưởng cục cảnh vệ của bộ tổng tham mưu." Cục cảnh vệ của bộ tổng tham mưu, cũng chính là cục cảnh vệ trung ương, ở trong một ít phim điện ảnh cùng truyền hình, còn thích xưng bọn họ là bảo tiêu Trung Nam Hải. Bạch Quang Minh này nếu đảm nhiệm chức vụ phó cục trưởng cục cảnh vệ bộ tổng tham mưu, như vậy chí ít cũng phải có quân hàm thiếu tướng. Nhìn tuổi tác hiện tại của hắn, chỉ sợ tương lai thành tự trong quân giới cũng sẽ không thấp. Dượng của Tôn Nguy, là phó cục trưởng cục cảnh vệ bộ tổng tham mưu, như vậy ông nội của hắn, lại có cấp bậc gì? Bất quá Trương Văn Trọng đối với những nhân vật quyền thế trong thế tục cũng không có lòng kính nể gì. Hắn là thần tiên tu luyện mấy ngàn năm, ngày xưa vào thời gian lịch lãm trong thế tục, vương hầu khanh tướng từng gặp qua không ít, cả hoàng đế lão nhi cũng từng gặp qua vài người. Những người này đều vô cùng kính nể đối với hắn, nhìn thấy hắn đều quỳ bái. Cho nên khi nghe được thân phận của Bạch Quang Minh, Trương Văn Trọng cũng chỉ gật đầu biểu thị mình đã hiểu, trên mặt cũng không có vẻ kinh ngạc và sợ hãi. Một màn này, tự nhiên cũng bị Tôn Nguy và Bạch Quang Minh nhìn thấy trong mắt. "Trương Văn Trọng này, quả nhiên không đơn giản." Hai người không hẹn mà cùng gật đầu. Buổi tiệc chúc thọ trôi qua, Trương Trạch Thụy, cùng Tần tư lệnh hào sảng và Từ chính ủy liều mình bồi quân tử, cả ba người đều uống say như chết, gục luôn xuống bàn. Bất đắc dĩ Trương Văn Trọng định đưa ba người vào trong khách sạn khu sinh thái để nghỉ ngơi chờ tỉnh rượu. Mà trong lúc dàn xếp cho ba người, hắn cũng không quên đâm một châm vào trên Túy Điểm của bọn họ để giúp bọn họ nhanh tỉnh rượu. Sau khi dàn xếp xong cho ba người say như chết, Trương Văn Trọng vội vã đi an bài cho thân thích những hạng mục tiêu khiển buổi chiều bên trong khu sinh thái, dù sao buổi tối còn phải ở lại khu sinh thái dùng thêm tiệc tối. Nhưng khi hắn vội vàng chạy đi lo công việc này, cũng phát hiện việc này căn bản cũng không cần hắn quan tâm. Vưu Giai đã giúp đỡ Vương Hân Di đã an bài xong cho toàn bộ thân thích họ hàng. Làm Trương Văn Trọng dở khóc dở cưới chính là toàn bộ thân thích đều nhìn hắn giơ lên ngón tay cái, thẳng thắn khen hắn biết tìm đối tượng, đã tìm được một người yêu tài giỏi khôn khéo lại còn xinh đẹp đến như thế. Còn có cả thân thích nhiệt tình, đã bắt đầu hỏi thăm ngày bọn họ kết hôn cùng ngày nào sinh con... Tôn Nguy ở ngay lúc này, nhìn Trương Văn Trọng nói lời từ biệt: "Trương ca, chúng tôi về trước, ngày mốt tôi sẽ tới đón anh đến kinh thành." "Được." Trương Văn Trọng gật đầu đáp. Tôn Nguy và Bạch Quang Minh vừa đi hai bước, Tôn Nguy chợt xoay người lại, vừa cười vừa nói: "Được rồi Trương ca, thuận tiện nói một câu, anh và chị dâu, thật là rất xứng." "Cậu cút ngay đi!" Trương Văn Trọng tức giận nói. Vưu Giai đứng một bên, chỉ che miệng cười trộm. (Túy Điểm, là một trong những huyệt tại lỗ tai, nằm phía trên lỗ tai. Là chỗ giao giới giữa thận cùng ruột non hai huyệt liên kết. Có công hiệu giải cồn, trị liệu đau bụng, bụng trướng.)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]