Chương trước
Chương sau
Tiệc chúc thọ của Trương Thành Quý cũng không đãi trong nhà hàng, lão gia tử chỉ thích đãi tại tiểu viện nông gia có vườn cây cùng hồ cá thơ mộng. Cho nên buổi tiệc chúc thọ của hắn cũng lựa chọn tổ chức tại một khu sinh thái nằm trong huyện Ẩn Ngạc có hoàn cảnh tương đối u nhã.
Vào mười giờ sáng, gia đình Trương Văn Trọng đi tới khu sinh thái này. Trương Trạch Thụy cùng Trương Thành Quý ngồi bên hồ câu cá, Trương Văn Trọng cùng Vương Hân Di ra đứng ngoài cửa để nghênh tiếp tân khách đến chúc mừng. Buổi tiệc chúc thọ lần này của Trương lão gia tử, chỉ mời những thân thích họ hàng gần, cho nên khi bọn họ nhìn thấy Trương Văn Trọng đang đứng sóng vai với Vương Hân Di, trong lòng đều vô cùng cảm khái.
Chuyện mâu thuẫn tranh cãi ngày xưa của Trương Trạch Thụy và Trương Văn Trọng, những thân thích như họ cũng từng đứng ra khuyên bảo. Chỉ tiếc Trương Văn Trọng lúc đó là một tên cứng đầu bướng bỉnh, vô luận người khác nói gì, hắn cũng không chịu nghe, cũng căn bản nghe không vào. Cho nên cuối cùng mới rời nhà trốn đi, đến nông nỗi rời xa quê hương.
Hiện tại nhìn thấy Trương Văn Trọng đã trở về, đồng thời còn bắt tay hòa thuận với Trương Trạch Thụy, những thân thích họ hàng như họ đương nhiên trong lòng cảm thấy thật cao hứng.
Cũng có thân thích hỏi thăm hiện tại Trương Văn Trọng đang làm việc ở nơi nào, thế nhưng mỗi lần Trương Văn Trọng còn chưa kịp trả lời, Vương Hân Di đã giành trước một bước đem chuyện Trương Văn Trọng trở thành danh dự giáo thụ của viện y học đại học Ung Thành nói ra. Thần thái kiêu ngạo tự hào khi nàng nói ra những lời này, phảng phất như danh dự giáo thụ không phải là Trương Văn Trọng, mà là chính bản thân nàng. Đồng thời mỗi khi nghe được tiếng tán thán cùng kinh ngạc của người khác, nàng càng thêm kiêu ngạo hãnh diện ưỡn ngực, thậm chí còn làm ra vẻ thay mặt cho Trương Văn Trọng khiêm tốn vài câu. Một màn này làm Trương Văn Trọng cảm thấy có chút buồn cười, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng cảm động, bởi vì hắn cảm giác được thân tình nồng đậm mà Vương Hân Di dành riêng cho hắn.
Khi đã tới gần mười hai giờ trưa, thân thích của Trương gia cũng đã lục tục đến đông đủ, mọi người gặp mặt cùng một chỗ, đi vào bên trong nhà hàng của khu sinh thái ngồi xuống. Ở ngay trung ương nhà hàng, có một chiếc xe đẩy nhỏ, bên trên đặt một khối bánh kem thật lớn. Kỳ thực đến tuổi tác như Trương Thành Quý hiện tại, cũng không thích hợp ăn loại bánh kem đầy bơ này, chỉ vì là ngày sinh nhật, muốn có chút vui mừng, cho nên mới chuẩn bị một ổ bánh sinh nhật có hình vẽ cây tùng cùng hạc như thế.
Làm Trương Văn Trọng thật sự không ngờ chính là, vào ngay lúc này Vưu Giai đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt hắn.
Nhìn Vưu Giai trong bộ quần áo đoan trang hiền thục xuất hiện ngay trước mặt mình, Trương Văn Trọng không khỏi vô cùng kinh ngạc: "Di, Vưu Giai, sao cô lại tới đây?"
Vưu Giai cười hỏi: "Thế nào? Không chào đón tôi ư?"
Trương Văn Trọng nói: "Sao lại không chào đón cô chứ? Chỉ là hôm qua tôi nghe cô nói hôm nay phải trao đổi chuyện đầu tư với chính phủ huyện Ẩn Ngạc..."
Vưu Giai nói: "Chuyện đầu tư, làm sao trọng yếu bằng ngày chúc thọ của Trương gia gia? Huống chi lần này tôi đến huyện Ẩn Ngạc còn dẫn theo mấy trợ thủ cùng tới, chuyện đầu tư trao đổi với chính phủ huyện Ẩn Ngạc, tự nhiên do bọn họ đi làm, tôi chỉ cần phụ trách quyết sách hướng đi là được."
Ngay lúc này, Trương Văn Trọng phát hiện Vương Hân Di vẻ mặt cổ quái tươi cười đi về phía bọn họ. Nhất thời nhớ tới lời nói lúc buổi sáng của chị mình, hắn chợt cảm thấy đau đầu, hắn cũng không thể không nói trước cho Vưu Giai dự phòng, miễn cho sau đó xảy ra chuyện hiểu lầm: "Vưu Giai, có chuyện tôi phải nói trước với cô."
"Đêm qua, sau khi đưa cô về khách sạn, tôi gặp một chuyện đột ngột, cho nên bận rộn cả đêm không về nhà. Vốn việc này cũng dễ giải thích, thế nhưng chị và cha của tôi cũng không tin tưởng, còn cho rằng đêm qua tôi và cô ở chung..."
Vưu Giai cười khúc khích nói: "Không phải chứ? Bác Trương và Vương tỷ lại nói vậy sao? Lẽ nào bọn họ cho rằng tôi và anh là tình lữ?"
Vưu Giai là một cô gái rất thông minh, nàng biết chuyện gì nên hỏi, chuyện gì không nên, cho nên nàng cũng không hỏi đêm qua Trương Văn Trọng đã đi đâu, đã làm gì.
Trương Văn Trọng không thể tránh được, nói: "Không thể thì sao bây giờ? Vô luận tôi giải thích thế nào, bọn họ cũng không chịu tin tưởng."
Trong ánh mắt Vưu Giai hiện lên một tia giảo hoạt, vừa cười vừa nói: "Nếu bọn họ không chịu tin tưởng lời giải thích của anh, cũng không cần giải thích nữa, cứ thẳng thắn nghe theo ý tứ của bọn họ đi."
"Những lời này của cô ý ra sao?" Trương Văn Trọng không giải thích được hỏi.
Vưu Giai nói: "Anh nghĩ nha, một mình anh ở ngoài Ung Thành cách ngàn dặm làm việc, người nhà của anh sẽ rất lo lắng cho anh. Hơn nữa hiện tại anh cũng đã đến tuổi phải kết hôn, bọn họ cũng khẳng định sẽ quan tâm chuyện hôn nhân đại sự của anh. Cho nên bọn họ sinh ra hiểu lầm như vậy, cũng không có gì kỳ lạ. Theo tôi thấy, vô luận hiện tại chúng ta có giải thích thế nào, bọn họ phỏng chừng cũng sẽ không chịu tin. Còn không bằng làm theo ý tứ của bọn họ, làm bộ trở thành tình lữ, chí ít cũng giảm bớt sự lo lắng của họ."
Trương Văn Trọng cau mày nói: "Như vậy không tốt lắm đâu?"
Vưu Giai nói: "Có gì mà không tốt chứ? Dù sao qua hai ngày nữa anh sẽ rời khỏi huyện Ẩn Ngạc trở về Ung Thành. Vì người nhà của anh cùng tôi giả trang làm tình lữ hai ngày, có gì không tốt? A, tôi hiểu rồi, anh có phải chướng mắt tôi? Nghĩ tôi không xứng làm tình lữ của anh?" Câu nói cuối cùng, nàng cố ý bỏ bớt hai chữ "giả vờ".
Trương Văn Trọng vừa định mở miệng, Vương Hân Di cũng đã đến gần, cười ha hả nói: "Vưu Giai, em tới vừa lúc, chúng ta vừa chuẩn bị mở tiệc đây. Ha hả, ngày hôm nay nhìn em thật là đẹp nha."
Vưu Giai ngọt ngào hô: "Vương tỷ tỷ."
Vương Hân Di vội vàng sửa lại: "Sao còn gọi là Vương tỷ tỷ? Trực tiếp gọi chị là được. Đi thôi, chị đưa em đi vào, thuận tiện giới thiệu thân thích chú bác cho em biết." Dứt lời nàng cũng không để ý Trương Văn Trọng, lôi kéo Vưu Giai đi vào bên trong nhà hàng.
Nhìn tình cảnh như vậy, Trương Văn Trọng chỉ đành cười khổ.
Lắc đầu, Trương Văn Trọng vẻ mặt cười khổ chuẩn bị đi theo hai nàng vào trong, nhưng đúng ngay lúc này, một thanh âm đột nhiên gọi hắn lại: "Bác sĩ Trương."
Trương Văn Trọng nhìn thấy người vừa xuất hiện ngay trước cửa khu sinh thái, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, nói: "Tôn Nguy? Không phải cậu đã trở về kinh thành tĩnh dưỡng hay sao? Thế nào đột nhiên lại chạy tới huyện Ẩn Ngạc? Nhìn tình huống thân thể của cậu, khôi phục cũng không tệ a."
Tôn Nguy vừa cười vừa nói: "Đều nhờ vào dược hiệu bác sĩ kê đơn quá tốt, bằng không cơ thể của tôi cũng không thể khôi phục được nhanh như vậy. Ai, bác sĩ Trương, theo tôi thấy, tuổi tác của anh và tôi cũng không xa cách nhau mấy phải không? Nếu như anh không chê, tôi thẳng thắn gọi anh là Trương ca được rồi."
Trương Văn Trọng nói: "Xưng hô cũng chỉ là danh hiệu mà thôi, cậu muốn xưng hô thế nào thì cứ làm thế đi."
Tôn Nguy nói: "Vậy tôi sẽ gọi anh là Trương ca. Kỳ thực tôi đến huyện Ẩn Ngạc, có hai mục đích. Một là chúc thọ cho Trương gia gia, hai là muốn nhờ Trương ca một việc."
"Chuyện gì?" Trương Văn Trọng hỏi.
Tôn Nguy nói: "Tôi nghĩ mời anh đến kinh thành, khám bệnh cho ông nội tôi. Ông có một tật chứng đã hơn mười năm, xem qua rất nhiều bác sĩ, đều bó tay hết cách. Tôi nghĩ anh đã có thể kéo được tôi về trong tay Diêm La Vương, nói không chừng cũng có thể giúp ông nội tôi chữa hết bệnh đã dằn vặt ông hơn mười năm."
"Không thành vấn đề, tôi là một bác sĩ, trị bệnh cứu người là chức trách của tôi." Trương Văn Trọng gật đầu nói: "Lúc nào xuất phát?"
"Tôi đã biết Trương ca nhất định sẽ đáp ứng." Tôn Nguy vừa cười vừa nói: "Không gấp, trong khoảng thời gian này, vừa lúc đang là thời kỳ ủ bệnh của tật chứng kia, qua thêm hai ba ngày nữa chúng ta xuất phát cũng không thành vấn đề."
"Được." Trương Văn Trọng gật đầu, sau đó làm một thủ thế như mời, nói: "Đã sắp đến lúc khai tiệc, đi thôi, theo tôi vào."
"Tôi nghĩ sẽ không khách khí, muốn tìm Trương ca kiếm bữa cơm vậy." Tôn Nguy cũng không cự tuyệt, cười dài tiếp nhận lời mời của Trương Văn Trọng, nhưng cũng không vội vã cùng Trương Văn Trọng đi vào trong nhà hàng, mà quay đầu lại nhìn ra cửa khu sinh thái, nói: "Dượng của tôi cũng tới, hắn đang đỗ xe bên ngoài, lập tức tới ngay. Ác, dượng của tôi là Bạch Quang Minh, anh cũng quen biết."
Đang nói, Bạch Quang Minh xuất hiện ngay cửa khu sinh thái, khi hắn nhìn thấy được Trương Văn Trọng, cũng hơi sửng sốt, sau đó nói ra một câu làm Tôn Nguy cảm thấy kỳ lạ: "Bác sĩ Trương, chúc mừng anh!"
Tôn Nguy không giải thích được, hỏi: "Dượng, hôm nay là ngày chúc thọ cho Trương gia gia của Trương ca, không phải sinh nhật của Trương ca, sao dượng lại chúc mừng hắn?"
Bạch Quang Minh vừa ước ao vừa bội phục nói: "Bác sĩ Trương đột phá địa cấp, bước vào cảnh giới thiên cấp, đây chính là cảnh giới mà người tập võ tha thiết ước mơ. Bác sĩ Trương còn trẻ tuổi như thế, lại trở thành thiên cấp cao thủ, thế nhưng cực kỳ hiếm thấy, tương lai tạo nghệ ở võ đạo khẳng định sẽ không thấp!"
Trương Văn Trọng cũng không kỳ quái Bạch Quang Minh có thể nhìn ra tu vi của hắn, bởi vì với thân phận của Bạch Quang Minh, nhất định đã từng gặp qua không ít kỳ nhân dị sĩ và thiên cấp cao thủ.
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: "Ha hả, Bạch tiên sinh quá khen rồi, kỳ thực tôi đối với võ đạo, cũng không có quá lớn hứng thú."
"Không có hứng thú quá lớn, đã trở thành thiên cấp cao thủ. Nếu như anh có hứng thú thật lớn, chẳng phải võ tu thành thánh? Trời ạ, bác sĩ Trương, anh thực sự là biết đả kích người." Bạch Quang Minh hơi khoa trương nói, dẫn tới việc cả Trương Văn Trọng cùng Tôn Nguy đều nở nụ cười.
Ngay lúc này, Vương Hân Di ló đầu ra khỏi cửa nhà hàng, nhìn Trương Văn Trọng hô: "Em trai, đã đến giờ mở tiệc, đưa hai người bạn của em vào đây đi."
Trương Văn Trọng nhìn Tôn Nguy và Bạch Quang Minh làm ra thủ thế như mời, vừa cười vừa nói: "Hai vị, xin theo tôi vào trong đi."
Tôn Nguy và Bạch Quang Minh đi theo Trương Văn Trọng vào trong nhà hàng, trước tiên tặng thọ lễ cho Trương lão gia tử. Sau đó nói những lời chúc mừng, mới theo sự an bài của Trương Văn Trọng, cùng người nhà của hắn ngồi chung một bàn.
"Nhìn vào cử chỉ của tiên sinh, hẳn là một quân nhân phải không?" Đang lúc ăn, Trương Trạch Thụy đột nhiên hỏi. Tuy rằng vóc người của Bạch Quang Minh hơi mập mạp, thế nhưng hắn giở tay nhấc chân đều hiển lộ khí chất một quân nhân. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Đúng vậy." Bạch Quang Minh gật đầu nói.
"Không biết, Bạch tiên sinh ở đơn vị nào?" Trương Trạch Thụy hiếu kỳ hỏi.
"Tôi ở..." Bạch Quang Minh đang muốn mở miệng trả lời, đột nhiên có hai vị sĩ quan mang quân hàm đại tá xuất hiện ngay cửa nhà hàng, đang nhìn vào bên trong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.