- Đừng nhúc nhích!
Hạ Vũ Tình đứng ngay bên hắn, thấy hành động của hắn như thế thì vội vàng hô lên rồi lấy một cái khăn lụa ra, dịu dàng lau tro bụi trên mặt hắn.
Nhìn Đại tiểu thư ánh mắt dịu dàng, khuôn mặt như tranh vẽ, bộ dạng hiền thục mà Triệu Tử Văn tâm thần rung động. Nếu không có Hạ Văn Đăng chết tiệt ở đây lúc này, chắc hắn phải lôi kéo Đại tiểu thư đi ôn tồn thân mật một phen. "Cái đồ bóng đèn chết tiệt!" Trong lòng hắn oán hận, thầm mắng một câu.
Hạ Văn Đăng nói với vẻ vui sướng khi người ta gặp họa:
- Ai bảo ngươi thích đi cửa sau cơ, ha ha.
Hạ Bình cũng bịt cái miệng nhỏ nhắn, cười cười run hết cả người. Thấy hắn mặt xám mày tro, bộ dáng quái dị, Đại tiểu thư cũng không nhịn được nữa, yêu kiều cười khúc khích. Triệu Tử Văn căm giận bất bình nhìn ba người đang vui sướng khi thấy người ta gặp họa. Hôm nay hắn tới đây là muốn ổn định nhà cửa ở kinh thành. Dù sao ở lâu ở thư viện cũng không hẳn là tốt.
Sau khi cười chán rồi, bốn người mới chậm rãi đi xem xét xung quanh.
- Oa, cái vườn thật là lớn!
Hạ Bình kêu lên một tiếng, làm cả ba người còn lại đều sực tỉnh. Triệu Tử Văn là người đầu tiên tỉnh táo lại, vội vàng vòng qua các lầu các từ cửa sau nhìn lại.
Trước mặt hắn là một cái hoa viên thật to, chừng phân nửa bãi bóng. Bốn phía là ngói xanh đá đỏ, tường vây cao cao, liếc mắt một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-thu-dong/1409630/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.