Lúc này, Dư Tư Lăng đã sớm ý loạn tình mê, trong trạng thái vô thức nàng bất chấp tất cả, ôm chầm lấy nam nhân mà nàng chán ghét nhất. Triệu Tử Văn cũng hiểu nên hắn cũng không muốn giằng co cùng nàng, cho dù nàng trúng độc mà chết so ra vẫn còn tốt hơn là giúp nàng giải độc rồi bị nàng chém chết, Triệu Tử Văn giơ tay, muốn gạt cánh tay nhỏ nhắn của bông hoa đang bám trên lưng hắn đi, nhưng không ngờ đôi ngọc thủ này lại như một gọng kìm kẹp chặt khiến Triệu Tử Văn muốn khóc cũng không khóc nổi. Dư Tư Lăng cảm thấy toàn thân như bị lửa thiêu đốt, đôi môi anh đào khẽ mở, làn hương nhẹ lan tỏa, thân hình kiều mỵ, bốc lửa gắt gao dán chặt vào phía sau Triệu Tử Văn - Nên làm gì bây giờ ? Chẳng lẽ thực phải giúp nàng giải độc ? Triệu Tử Văn lắc mạnh đầu, việc này không khác gì nhảy vào lửa, nói dễ nghe là vì cứu nàng, nhưng yêu vật này không chừng rời giường sẽ giết chết mình, vụ mua bán này quả thực không có chút lời. Ngay khi Triệu Tử Văn trầm tư, Dư Tư Lăng không biết từ lúc nào đã cởi quần áo trên người, cảm thụ được sự mềm mại phía sau, tinh thần Triệu Tử Văn lập tức tỉnh táo, trong lòng cả kinh, yêu vật này không phải không có ngực sao, sao lại …… lớn như vậy. Sức mạnh của Dư Tư Lăng lúc này thật kinh người, trực tiếp ném Triệu Tử Văn lên giường. Mẹ nó, Triệu Tử Văn cảm thấy uất ức tràn ngập, bị một nữ tử …..đùa bỡn như vậy, khiến hắn uất ức không thôi, lúc này hắn cảm thấy lửa giận bùng phát, nghĩ tới bản thân như một nữ tử đang bị cưỡng gian, vô lực phản kháng, hắn không cam tâm, thà hắn thực sự cưỡng gian nàng vẫn tốt hơn. Hắn lập tức bất chấp tất cả, trực tiếp đè Dư Tư Lăng ra giường. Dưới ánh nến lung linh, Dư Tư Lăng xinh đẹp, kiều diễm động lòng người, bộ ngực nàng phập phồng kịch liệt, đôi môi mọng đỏ hé mở, nàng nhẹ nhàng cởi bỏ khăn vấn, buông mái tóc mây đen dài như thác nước xuống, chiếc cổ dài, trắng ngần lúc này cũng ửng hồng khiến nàng càng thêm tiên diễm, đôi mắt như làn thu thủy duyên dáng khẽ chớp. Triệu Tử Văn tâm trạng lúc này kịch liệt xúc động, Dư Tư Lăng trước giờ đều mặc bộ quần áo nha dịch khô cứng, mái tóc vấn cao, hắn không ngờ yêu vật này lại đẹp đến như vậy, khiến hắn ngây người, nhìn chằm chằm vào báu vật đang hổn hển trong lòng. Dư Tư Lăng trút bỏ bộ quần áo nha dịch trên người, đôi mắt tràn ngập dục vọng, bộ ngực nàng lúc này chỉ còn lại một chiếc đai trắng bó sát, trong nháy mắt cũng bị cởi bỏ, nụ hoa đỏ tươi lập tức bung ra, run rẩy, mơn trớn. Điều này khiến Triệu Tử Văn thêm ngây ngốc, hóa ra không phải là…..cắt, cũng không phải nhỏ, mà…..lớn như vậy. Dư Tư Lăng ôm chặt lấy Triệu Tử Văn, đè đầu hắn vào bộ ngực của nàng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại truyentop.net chấm cơm. Mùi hương thơm xử nữ như u lan trên cơ thể nàng toát ra, xộc vào mũi Triệu Tử Văn khiến dục hỏa của hắn bùng phát, nhị đệ của hắn trong nháy mắt dựng cờ gióng trống thẳng tắp dưới bụng Dư Tư Lăng. Đôi tay ngọc của Dư Tư Lăng vẫn không ngừng lại, ôm chặt Triệu Tử Văn, quần áo trên người hắn nhanh chóng bị nàng lột bỏ, Triệu Tử Văn vốn cũng không phải là quân tử, máu….dê của hắn cũng rất nhiều, bảo hắn ngồi nhìn mà trong lòng yên tĩnh không vẩn đục là chuyện không thể. Cánh tay….đôi chân thon dài…..tuyết phong…..kiều đồn….. Triệu Tử Văn quả thật chịu không nổi sự hấp dẫn này, hắn ôm chặt lấy nàng, hôn lên đôi môi đỏ mọng khao khát của nàng, lúc này nhìn hắn như một con sói hung hãn. - A Dư Tư Lăng nửa thống khổ, nửa khoái hoạt kêu nhẹ, cứ như vậy nàng tạm biệt cuộc đời xử nữ. Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, Triệu Tử Văn cũng tỉnh lại, hắn quay đầu nhìn hạ thân đang sưng đỏ của Dư Tư Lăng, trên người nàng thậm chí còn vương chút máu hồng, lúc này hắn mới nghĩ lại sự tình buổi tối hôm trước. Không biết tại sao hắn lại điên cuồng chiếm đoạt cô bé này như vậy, hắn điên cuồng tựa như muốn trừng phạt nàng, trả thù nàng vậy. Trải qua việc lần này, trong lòng hắn chợt nổi lên một cảm giác tựa như một tên tội phạm, phạm tội cưỡng gian vậy. - Uhm !! Dư Tư Lăng nhướng mày, chậm rãi mở đôi mắt đẹp, nhìn thấy tên vô sỉ đang ngồi cạnh nàng, thân thể trần trụi, trên người còn dính vài giọt máu hồng, cộng thêm cảm giác đau đớn truyền tới từ hạ thân, nàng cảm giác mơ hồ, không dám tin vào sự thật, nàng chỉ vào hắn nói: - Ngươi….ngươi đã làm gì ta ? - Đừng…..đừng vội dậy !!! Triệu Tử Văn cũng không biết nên nói gì, trong lòng hắn có cảm giác thật hối lỗi, mặc dù hắn có thể giải thích rất hợp tình, hợp lý là hắn chỉ giải độc cho nàng, nhưng đối với một người đồng tính luyến ái, có lẽ lần đâu tiên cũng….thật quý giá. Dư Tư Lăng thấy giọng điệu của hắn, nàng cảm thấy thật nhục nhã, nàng tuy thích nữ tử nhưng trinh tiết cũng quý như sinh mạng của nàng vậy, hôm nay nàng lại bị chính người mà nàng ghét nhất cướp đi trinh tiết, thêm vao thân phận tôi tớ của hắn khiến nàng càng nghĩ càng uất ức, khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng, không biết từ lúc nào trong tay nàng đã xuất hiện một con dao găm, trực tiếp đâm thẳng tới Triệu Tử Văn. Lúc này, Triệu Tử Văn thực muốn tránh, nhưng khoảng cách quá gần, có tránh cũng không kịp, Soạt !!! con dao găm sắc bén dừng lại, trong nháy mắt, Dư Tư Lăng nhớ lại chính mình trúng phải kịch độc, là hắn cứu nàng, nàng thu hồi lực đạo, con dao mới đâm vào một chút liền rút trở về - A….. Máu tươi từ ngực Triệu Tử Văn phun ra, hắn cảm thấy trước đau thấu tâm can, hắn cắn răng, cảm giác trong lòng sau cơn đau có chút nhẹ nhàng, có lẽ một dao này hắn nên chịu, cũng là sự trừng phạt cho cái đêm điên cuồng hôm qua. Triệu Tử Văn cân nhắc một hồi rồi nói: - Ta…ta sẽ chịu trách nhiệm .. - Chịu trách nhiệm… ? Dư Tư Lăng nghe xong chợt bật cười ha hả, lạnh lùng nói: - Ngươi nghĩ ngươi là ai, ngươi chỉ là một kẻ bất lực, một nô tài vô sỉ, đê tiện, ta dù gả cho chó cũng không gả cho ngươi. - Nói rất đúng, nói rất đúng… Triệu Tử Văn không kìm được thét lớn, ánh mắt lạnh như băng, không còn một chút tình cảm nào, giọng nói lạnh lùng của hắn khiến cả linh hồn cũng rung động. Ánh mắt lạnh như băng của hắn khiến Dư Tư Lăng rùng mình, cảm giác như tên thư đồng này chợt thay đổi, cảm giác còn lạnh lùng hơn cả Hạ tỷ tỷ, Dư Tư Lăng chưa bao giờ thấy hắn như vậy, nàng phẫn nộ nói: - Ngươi cút cho ta, tên nô tài ngươi, ta vĩnh viễn không muốn nhìn thấy ngươi. Kẻ bất lực, nô tài, đó là sự miệt thị ra sao, từ nhỏ sống với cha mẹ, giáo sư, bạn học, hắn luôn là ngôi sao sáng, nhưng ở thế giới này hắn lại biến thành một hạ nhân vô dụng, một tên nô tài !!! Triệu Tử Văn quả muốn chịu trách nhiệm việc hắn gây ra, việc đêm qua cũng khiến hắn có một chút cảm giác huyết mạch tương liên, khiến hắn cảm giác thật thân thiết, cảm nhận được chút hơi ấm gia đình, nhưng giờ phút này tất cả lại trở thành sự sỉ nhục, hắn mất gia đình, mất quê hương, mất huynh đệ, bạn bè, bây giờ "thân nhân" duy nhất của hắn lại sỉ nhục hắn như vậy khiến lòng hắn đau đớn khôn cùng. - Một ngày nào đó, ta sẽ dẫm nát ngươi dưới chân ta !!! Triệu Tử Văn lẳng lặng mặc quần áo, băng bó vết thương trước ngực, hắn không nói thêm câu nào, ánh mắt lạnh giá, tĩnh mịch, vô tình như một người chết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]