Tuy nhiên, sự kiêu ngạo như vậy của Tống Từ, Thẩm Lãng trực tiếp bế cô lên, giơ tay phát vào mông cô hai cái.
“Tôi thấy cô đang ngứa đòn rồi đó.”
Thẩm Lãng chỉ là nói đùa, nhưng lại là Tống Từ bị dọa đến giật mình.
Công tử người sói là anh đây có loại phụ nữ nào mà chưa từng gặp qua, cô chủ nhà họ Tống là đang muốn lên trời rồi phải không.
“Thẩm Lãng! Anh thả tôi xuống!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của Tống Từ hướng xuống đất, mà lưng thì hướng lên trên, cái mông thì lơ lửng giữa không trung.
“Đã ngoan ngoãn chưa?”Thẩm Lãng cười hỏi.
“Anh thả tôi xuống trước đã!” Gương mặt của Tống Từ đỏ bừng như sắp hộc máu.
“Rốt cuộc là đã ngoan ngoãn chưa?” Thẩm Lãng lại hỏi.
“Ngoan...!ngoan ngoãn rồi..”Cuối cùng Tống Từ cũng chịu thua.
“Gọi anh đi.” Thẩm Lãng cười nhàn nhạt.
“Anh...”
“Chưa ăn cơm hả?”
“Anh!”
Đúng lúc này, Tống Trí Viễn và Tống Tốn đã trở về, cửa mở ra.
“Tiểu Từ, sao vậy Tiểu Từ, có khách đến nhà à?”
Hai cha con nhà họ Tống vừa mở cửa phòng Tông Từ đã nhìn thấy cảnh tượng “không thể chịu nổi” này ở trước mặt.
Trong phút chốc, hai cha con nhà họ Tống đều giật mình, lông mày nhướng lên kinh ngạc, vẻ mặt xấu hổ nhìn về phía trước.
“Giới trẻ bây giờ, sống thoáng quá nhỉ?” Gương mặt già của Tống Trí Viễn đỏ bừng lên, quay đầu về hướng khác.
“Con gái lớn không giữ được, bố còn lo lắng hai người chúng nó có khoảng cách, bố nhìn bây giờ xem, cũng đã đến nhà rồi này, bước tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-thieu-gia/1074881/chuong-217.html