Hạ thần khó mà đoán được lòng dạ của hoàng đế.
Nếu Lương Trí Nghĩa đoán được tâm tư của Thẩm Lãng, vậy thì còn gì là ông chủ nữa.
Về tiểu khu cũ đó, Thẩm Lãng đã có tính toán riêng của mình.
Đợi đến ngày cuộc họp hội nghị của tập đoàn được tổ chức, Thẩm Lãng quyết định lấy một ví dụ điển hình, phân phát thức ăn giống như người Châu Phi.
Duy trì sự ổn định? Không tồn tại, bổn công tử này phải là người đứng lên ra oai!
Mỗi ngày đều ăn no không có việc gì để làm, lão tử nuôi dưỡng các người không phải là dùng để đấu đá nội bộ, không nghe lời thì cút xéo.
Chập tối, Thẩm Lãng trở lại tiểu khu cũ cho thuê nhà.
Đẩy cửa bước vào, một cảm giác tươi mát thoảng qua.
Trong căn phòng nhỏ, được dọn dẹp rất sạch sẽ và gọn gàng.
Quần áo của anh cũng đã được ủi phẳng phiu, nằm gọn gàng, trật tự.
Tuy nhiên, trong phòng không có một bóng người, Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng không hề có ở đó.
Lúc này, Thẩm Lãng nhìn thấy trên bàn trà có một tờ giấy nhắn: Thẩm Lãng, tối nay tăng ca, không thể ăn cơm cùng với anh, tự lo cho bản thân nhé.
Thẩm Lãng đặt tờ giấy nhớ xuống, nhìn thời gian, đã sáu giờ rưỡi chiều.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn vừa tìm được một công việc mới, vô cùng quý trọng, vì vậy mà liều mạng tăng ca.
Thẩm Lãng khẽ lắc đầu lẩm bẩm một mình: "Nhuyễn Nhuyễn, kỳ thực, em không cần phải liều mình như vậy.
"
Không có ai cùng ăn tối, Thẩm Lãng quyết định gọi điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-thieu-gia/1074880/chuong-216.html