Chương trước
Chương sau
Vài phút sau, bà chủ đã tình nguyện quay lại.
“Chào anh, tổng cộng là một trăm vạn bảy nghìn sáu trăm tệ, tiền lẻ tôi sẽ không tính...”
Phương Dạ nhìn chị ấy: “Hả?”
Bà chủ sửng sốt khi bị anh nhìn, lập tức phản ứng lại nói: “Không tính, không tính!”
“Quẹt thẻ, chúng tôi sẽ đến lấy đồ sau!”
“Vâng! Vâng!”
Sau khi nhìn thấy hơn một trăm vạn đã được chuyển vào, bà chủ liền cười rạng rỡ, kính cẩn đưa lại thẻ ngân hàng cho Phương Dạ, tiện thể nháy mắt với anh.
Tuy rằng Đỗ Tử Cường rất sốc khi thấy Phương Dạ có tiền để thanh toán, nhưng cậu ta vẫn nhớ đến lời dặn của đối phương, chỉ cần diễn trong lặng lẽ, không cần quan tâm đến những chuyện khác.
Vương Cương tức đến tái xanh mặt mũi sau khi chứng kiến cảnh này, còn Tiền Nhu Nhu thì giống như bị dội một thùng nước đá vào người, không gì có thể diễn tả được cơn lạnh.
Hóa ra tên Đỗ Tử Cường kia... lại là cậu ấm siêu cấp giàu có, là kiểu một giây một trăm vạn đó sao?
“Chúng ta đi, đi cửa hàng khác mua là được rồi!” Vương Cương kéo theo cô đang kinh hồn bạt vía nhanh chóng rời đi, bà chủ đang đắm chìm trong việc kiếm ra tiền, đến cả việc chiếc váy chưa thanh toán bị người ta mặc đi cũng không biết... Đọc truyện hay, truy cập ngay -- TRUМtruye И.VИ --
Hai người nhanh chóng đi đến cửa hàng LV bên cạnh, tuy rằng đồ trong đây không nhiều, nhưng một chiếc túi bất kỳ cũng lên tới tiền vạn, những đồ thuộc phiên bản giới hạn thậm chí còn lên đến mấy chục vạn, vì thế không có nhiều khác trong cửa hàng.
Vương Cương hào phóng nói: “Em cứ tùy ý chọn, anh thanh toán!”
Tiền Nhu Nhu đang trong tâm trạng chán nản giống như được sống lại trong nháy mắt, mỗi một chiếc túi ở đây đều là thứ cô hằng mong ước, hiện tại nó ở ngay trong tầm tay, quả nhiên giống như đang nằm mơ!
Nhưng mà cô vẫn ý thức được bản thân mình, không dám chọn cái quá đắt, một hai vạn là được rồi...
Nhưng không lâu sau đó, giấc mộng đẹp của cô lại biến thành ác mộng, bởi vì Phương Dạ lại nghênh ngang đưa Đỗ Tử Cường tiến vào!
Trong mắt cô, bốn người bọn họ giống như là quỷ vào làng đánh phá, chỉ là quỷ thì dùng súng, còn bọn họ thì dùng tiền phá...
Quả nhiên Phương Dạ vừa tiến vào đã hô thật lớn: “Ông chủ, ông chủ có ở đây không?”
Vương Cương vừa nghe giọng như trống đánh của anh, khuôn mặt đã đen đến nỗi có thể chảy ra mực.
Thái độ của quản lý cửa hàng LV hiển nhiên rất tốt, cô lịch sự đi tới, hỏi: "Chào anh, tôi là quản lý của cửa hàng này. Có chuyện gì không?"
Phượng Dạ tùy tiện nói: “Không có chuyện gì cả, mời cô hãy gói hết tất cả túi có trong cửa hàng lại cho tôi, cậu chủ nhà chúng tôi muốn hết!”
Thấy đối phương khác thường, quản lý cửa hàng sửng sốt: “Anh... ý của anh là anh mua hết cửa hàng?”
“Không sai, mau tính tiền, cậu chủ nhà chúng tôi rất bận, một giây một trăm vạn, các người dám chậm trễ sao?”
“Được, được, tôi lập tức gọi người tính tiền!” Quản lý cửa hàng vui vẻ lại thêm một câu nhiều chuyện: “Cho hỏi một chút, trong kho của chúng tôi còn không ít hàng, có thể mua hết luôn sao?”
Phương Dạ trợn mắt với cô ta: “Còn phải hỏi sao, cậu chủ nhà tôi muốn hết!”
“Đã hiểu! Đã hiểu!”
Nhân viên cửa hàng đeo kính vội vàng mang ghế tới, Đỗ Tử Cường tự nhiên ngồi xuống vắt chéo hai chân, quản lý cửa hàng đích thân đấm lưng cùng một nữ nhân viên khác xoa bóp vai cho cậu ta.
Được hai mỹ nhân phục vụ, phía sau còn có Thẩm Nghiên Nhi và Willa đang đợi, Đỗ Tử Cường sướng đến nỗi nước mũi sắp chảy cả ra, Vương Cương vô cùng ghen tị, hận không thể đổi vị trí với cậu ta.
Tiền Nhu Nhu so với hai cô gắng kia thì đẳng cấp của cô là không đủ, cho dù là dung mạo hay dáng người, thậm chí là khí chất cũng thua kém đến mấy chục con đường...
Đỗ Tử Cường là ma quỷ sao, mua hết cửa hàng này đến nhà hàng khác, đến cả cửa hàng LV cũng không thoát khỏi nanh vuốt của cậu ta, thật là bắt nạt người quá đáng!
Phương Dạ ghé vào tai Đỗ Tử Cường nói nhỏ: “Cậu chủ, có phải trong lòng cậu bây giờ rất sướng hay không?”
Đỗ Tử Cường liên tục gật đầu: “Quá sướng, cơn tức hôm nay của tôi đã không còn nữa rồi!”
“Yên tâm, đặc sắc vẫn còn phía sau, vả mặt đến cùng của chúng tôi không phải là danh bất hư truyền, nhất định sẽ vả lại đủ, vả cho đến khi đối phương tự nghi ngờ đời mình!”
“Tôi thấy bọn họ có vẻ đã nghi ngờ đời mình rồi...”
“Được rồi, thật là hiếp người quá đáng!” Vương Cương vừa tức giận vừa phẫn nộ, nhưng lại không dám bộc lộ ra bên ngoài.
Xét cho cùng kinh tế của bản thân không bằng người ta, quân sự cũng vậy, không nhất thiết phải tự làm xấu mặt mình.
Tiền Nhu Nhu cũng không giữ được bình tĩnh: “Anh Vương, bây giờ phải làm sao, còn tiếp tục mua sắm được không?”
Vương Cương hung dữ nói: “Mua sắm cái con khỉ, không thấy thằng nhóc cố tình nhắm vào chúng ta sao, cứ tình hình này thì có mua bao nhiêu cũng kết cục cũng chỉ có vậy!”
“Vậy chúng ta phải làm sao?”
“Đi ăn trước rồi nói.” Vương Cương nhanh trí nói.
Tiền Nhu Nhu có chút lo lắng nói: “Nếu như bọn họ dùng lại chiêu cũ, bao hết nhà hàng thì sao?”
Vương Cương cười lạnh: “Hừ hừ, nếu như bọn họ có thể bao trọn toàn bộ nhà hàng đó thì anh sẽ quỳ xuống gọi cậu ta là bố!”
Hai mắt Tiền Nhu Nhu sáng rực: “Ý anh là, nhà hàng Saint ở trên lầu sao?”
“Không sai, đây chính là nhà hàng phương Tây hàng đầu trên thế giới, tiến hành theo hệ thống thành viên, cho dù có tiền cũng không thể bao trọn, toàn bộ nhân viên đều là người nước ngoài, cực kỳ quan trọng nguyên tắc, không hề để đại gia trong mắt!”
“Vậy thì tốt quá, từ lâu em đã muốn được đến xem nhà hàng phong cách đỉnh cao của Hoa Hải!”
“Đi, ăn xong chúng ta về khách sạn, ông đây nóng trong người lắm rồi, cần được hạ hỏa.”
“Vương Cương anh thật đáng ghét, đang tốt đẹp tự dưng nói những lời trắng trợn như vậy...”
Hai người đi đến nhà hàng Saint ở tầng ba, người đẹp phục vụ đang đứng ở kia liền giơ tay ra ngăn bọn họ lại.
“Thật xin lỗi, xin hãy xuất trình thẻ thành viên của các người!”
Vương Cương đắc ý nhìn Tiền Nhu Nhu, ý tứ rất rõ ràng.
Nhìn thấy chưa, nếu như không có thẻ thành viên thì đến cửa cũng không vào được, muốn bao cả cửa hàng? Không có thật!
Anh ta lấy thẻ bạc ra khỏi ví, đây là thẻ thành viên loại thấp nhất của nhà hàng Saint, nhiều nhất chỉ có thể đưa theo một người bạn đến dùng bữa.
Phục vụ cung kính nói: “Cảm ơn, mời vào!”
Vương Cương thu lại thẻ thành viên, dương dương tự đắc đưa Tiền Nhu Nhu vào trong.
Chưa đầy nửa phút sau, đám người Phương Dạ cũng đã đến, phục vụ như cũ ngăn bọn họ lại.
“Thật xin lỗi, xin xuất trình thẻ thành viên của các người.”
Đỗ Tử Cương có chút lo lắng nói: “Người anh em, đây là nhà hàng đứng đầu cả nước, có tiền cũng không có tác dụng, anh có thẻ thành viên không?”
“Có lẽ là… có?”
Phương Dạ thò tay vào túi sờ soạng một lúc, đến khi ánh mắt của phục vụ đã bắt đầu có chút khinh bỉ thì cuối cùng tấm thẻ kim cương đen cũng được rút ra.
Đôi mắt của phục vụ nhất thời trợn tròn, đương nhiên là cô ta biết tấm thẻ đen thui kia có ý nghĩa thế nào!
“Thì ra anh chính là anh Phương! Mời... mời vào!”
Lần này thì Đỗ Tử Cường đã hoàn toàn phục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.