Chương trước
Chương sau
Khi bốn người đi vào trong trung tâm mua sắm, Vương Cương đang cùng Tiền Nhu Nhu ở trong một cửa hàng đồ hiệu xem váy.
Phương Dạ với thị lực tuyệt vời rất nhanh đã nhìn thấy hai người họ. Khi anh ra hiệu, Đỗ Tử Cường ưỡn bụng bước nhanh về phía cửa hàng quần áo đó.
Phương Dạ dặn dò lần nữa: “Một lát ánh mắt càng ngạo mạn càng tốt, hiểu không?”
“Hiểu rồi!”
Trong cửa hàng quần áo, Tiền Nhu Nhu vừa đi ra khỏi phòng thử đồ, cô thay một chiếc váy liền áo ngắn màu kaki, mặc lên trông thân hình không tệ.
Tiền Nhu Nhu nũng nịu nói: “Anh Vương, anh thấy chiếc váy này thế nào?”
Ánh mắt của Vương Cương phát sáng nhìn chân cô, lơ đễnh nói: “Không tệ, không tệ, đủ ngắn là được…”
“Nhưng có hơi đắt đấy, đến tận một ngàn chín trăm mấy.” Tiền Nhu Nhu giả vờ nói: “Không biết có được giảm giá không.”
Nhân viên ở một bên lễ phép nói: “Thật ngại quá cô à, quần áo trong cửa hàng chúng tôi đều có giá cả rõ ràng, không thể giảm giá.”
Vương Cương tuỳ tiện nói: “Giảm giá gì chứ, còn không đến hai ngàn mà cũng gọi là tiền sao? Thật là quá rẻ, mua!”
“Anh Vương, anh thật là ngầu quá!” Tiền Nhu Nhu mặt mày rạng rỡ, nhón chân hôn lên môi Vương Cương một cái.
Vương Cương cũng không chịu thua, bóp một cái mạnh lên mông cô.
Cảnh tượng này lọt vào mắt Đỗ Tử Cường đang đi đến gần một cách rõ ràng. Trong lòng cậu ta nổi lên ngọn lửa giận, suýt nữa đã mở miệng mắng chửi, may mà Phương Dạ kịp thời dùng ánh mắt kiềm chế cậu ta lại.
“Tuyệt đối không được mở miệng, ra vẻ mới là quan trọng nhất!”
“Ừm!”
Phương Dạ nhẹ nhàng ho khan một tiếng, sau đó đi vào trong cửa hàng quần áo đầu tiên, Đỗ Tử Cường đi sát theo sau, sau đó mới là Thẩm Nghiên Nhi và Willa với nụ cười mê người.
Vương Cương vừa nhìn thấy Đỗ Tử Cường thì có hơi không vui, hung dữ hù dọa: “Có phải cậu lại muốn đến làm phiền Tiểu Nhu không? Có tin tôi đá cho cậu thêm một cú không?”
Lúc Đỗ Tử Cường đang co rụt sợ hãi, Phương Dạ đã mở miệng:
“Ai là bà chủ, ra đây chào hỏi cậu chủ nhà tôi mau!”
Anh vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người trong cửa hàng đều nhìn về phía anh.
Sau khi bọn họ nhìn thấy bộ đồ shipper màu vàng trên người Phương Dạ thì đều thi nhau khịt mũi xem thường.
Ơ hay!
Phương Dạ thấy sắc mặt của mọi người không đúng, cúi đầu nhìn một cái, câu mẹ nó suýt nữa đã chửi ra khỏi miệng.
Mẹ nó, quên mất thay bộ đồ này rồi!
Chuyện đã như vậy, anh chỉ có thể ráng tiếp tục diễn, to giọng nói: “Bà chủ có ở đây không? Rốt cuộc ai là bà chủ?”
Một cô gái trang điểm đậm thở hổn hển đi qua: “Tên shipper này, có phải có bệnh không, ở đây hô to gọi nhỏ cái gì thế? Nếu khách hàng của tôi chạy hết, tôi sẽ bóp chết anh!”
Phương Dạ vốn dĩ không sợ cô ta, vẫn nói khoác mà không biết ngượng như cũ, nói: “Cô là bà chủ sao? Đây là cậu chủ nhà tôi, cậu ấy muốn làm một mối làm ăn lớn với cô.”
?
Bà chủ ngây ra, Vương Cương và Tiền Nhu Nhu cũng đưa mắt nhìn nhau.
Mới có một lúc, sao Đỗ Tử Cường đã biến thành cậu chủ rồi?
“Nhóc con, cậu xem phim nhiều quá rồi à, tên nhóc này mà là cậu chủ?” Ánh mắt của bà chủ rất sắc bén, nhìn một cái đã nhìn ra đồ trên người Đỗ Tử Cường cộng lại không đến năm trăm, người như vậy mà là cậu chủ?
Vương Cương cười trên nỗi đau của người khác, nói: “Bà chủ, anh ta nói vậy cũng không sai, nói không chừng người ta là cậu chủ trong cảnh phim nào đó thì sao?”
Ha ha ha ha ha!
Người trong cửa hàng đột nhiên bật cười thành tiếng.
Tiền Nhu Nhu bồi thêm một dao, nói: “Loại người như anh ta, muốn làm cậu chủ chắc sẽ rất quá sức!”
Mọi người lại cười một trận, Đỗ Tử Cường tức đến cổ đều đỏ bừng lên, nắm chặt đấm tay cố gắng nhịn không nói chuyện.
“Im miệng!” Phương Dạ đột nhiên hét lên, doạ cho những người đang cười nhạo Đỗ Tử Cường đều giật mình một cái.
“Cậu chủ nhà tôi là cậu chủ danh xứng với thực, có xuất thân giàu có, nói ra sẽ dọa chết các người đấy!”
Vương Cương cười lạnh nói: “Chỉ là một tên shipper nhỏ bé mà giọng điệu không hề nhỏ nhỉ. Anh nói anh ta có rất nhiều tiền đúng không, có giỏi thì mua hết đồ trong cửa hàng này đi, để mọi người mở rộng tầm mắt một chút, mọi người nói có đúng không?”
“Không sai, rất có lý!”
“Ha ha ha ha, tên mập này có thể mua nổi mới là lạ đấy.”
“Quần áo rẻ nhất trong cửa hàng này cũng phải bảy tám trăm, mua hết tất cả cũng phải gần trăm vạn?”
“Đừng xem thường người khác, tục ngữ có câu không thể trông mặt mà bắt hình dong, nói không chừng người ta thật sự có khả năng này thì sao, ha ha ha ha…”
Phương Dạ vốn dĩ không thèm quan tâm đến sự cười nhạo của bọn họ, mà kín cẩn nói: “Cậu chủ, cậu cảm thấy thế nào?”
Đỗ Tử Cường đột nhiên ngây ra, phải làm thế nào đây?
Phương Dạ cho cậu ta một ánh mắt, cuối cùng cậu ta cũng phản ứng kịp, ừm một tiếng thật thấp.
Phương Dạ gật đầu nói: “Vâng thưa cậu chủ, tôi biết nên làm thế nào rồi!”
Anh quay người qua, lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra: “Bà chủ, cậu chủ của tôi mua hết tất cả quần áo trong cửa hàng này, làm phiền cô quẹt thẻ!”
Anh vừa nói xong câu này, bầu không khí ở đây trở nên im lặng.
Bà chủ nhìn tấm thẻ ngân hàng, trong lòng nửa tin nửa ngờ: “Anh, anh không phải đang đùa chứ?”
Phương Dạ cười lạnh nói: “Cô cảm thấy cậu chủ của chúng tôi đang đùa sao, mau cầm thẻ đi!”
“Vâng, vâng!” Bà chủ như tỉnh khỏi giấc mộng, gật đầu khom lưng nhận lấy thẻ ngân hàng: “Tôi cần chút thời gian để tính toán số tiền, xin mọi người đợi một chút!”
“Ừm, nhanh một chút, một giây của cậu chủ nhà tôi đáng giá vài trăm vạn đấy, cô làm lỡ thì không đền nổi đâu!” Phương Dạ lại chỉ chiếc váy trên người Tiền Nhu Nhu, nói: “Bà chủ, cậu chủ nhà tôi không muốn lấy chiếc váy đó, cậu ấy chê bẩn!”
“Vâng, vâng, tôi hiểu rồi!”
Chê tôi bẩn?
Sau khi nghe thấy câu này, Tiền Nhu Nhu tức đến sắc mặt trắng bệch.
“Anh Vương, anh nhìn tên đó xem, anh ta sỉ nhục em kìa!”
Bây giờ mặc dù Vương Cương có hơi không rõ xuất thân của đối phương, nhưng nếu người phụ nữ vừa vào tay mình đã bị bắt nạt, là đàn ông ít nhất cũng phải lên tiếng chứ, đúng không?
Anh ta chỉ vào Đỗ Tử Cường mắng: “Nhóc con, cậu nói vậy là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ!” Phương Dạ lạnh lùng nói: “Anh muốn khiêu khích cậu chủ nhà tôi sao?”
“Khiêu khích? Tôi mẹ nó còn muốn đánh cậu ta đấy!” Vương Cương vừa nghĩ đến dáng vẻ đáng thương lúc nãy của Đỗ Tử Cường, cục tức lại đột nhiên trào lên, đồ vô dụng như thế này làm sao có thể là cậu chủ gì đó chứ, thật sự xem nhiều phim quá rồi à?
Thấy đối phương muốn xông qua đánh, Phương Dạ cũng không nói gì, chỉ cầm người mẫu nhựa ở bên cạnh nhẹ nhàng bóp một cái.
Sau khi một tiếng bốp vang vọng, cổ của người mẫu đã vỡ nát, sau đó lăn lóc xuống đất, khiến tất cả mọi người đều giật mình một cái.
Sức mạnh này cũng quá ghê gớm rồi, nếu bóp người thật thì có thể chịu được sao?
Phương Dạ nhẹ nhàng vỗ bột vụn trong tay: “Bà chủ, tính luôn tiền người mẫu này đi!”
Bà chủ vội vàng nói: “Không cần, người mẫu này xem như là quà tặng là được rồi!”
“Không được, cô đang xem thường cậu chủ nhà tôi sao? Nhất định phải tính!” Phương Dạ trừng cô ta một cái.
“Vâng, vâng, tôi đi tính liền!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.