Khi bốn người đi vào trong trung tâm mua sắm, Vương Cương đang cùng Tiền Nhu Nhu ở trong một cửa hàng đồ hiệu xem váy.
Phương Dạ với thị lực tuyệt vời rất nhanh đã nhìn thấy hai người họ. Khi anh ra hiệu, Đỗ Tử Cường ưỡn bụng bước nhanh về phía cửa hàng quần áo đó.
Phương Dạ dặn dò lần nữa: “Một lát ánh mắt càng ngạo mạn càng tốt, hiểu không?”
“Hiểu rồi!”
Trong cửa hàng quần áo, Tiền Nhu Nhu vừa đi ra khỏi phòng thử đồ, cô thay một chiếc váy liền áo ngắn màu kaki, mặc lên trông thân hình không tệ.
Tiền Nhu Nhu nũng nịu nói: “Anh Vương, anh thấy chiếc váy này thế nào?”
Ánh mắt của Vương Cương phát sáng nhìn chân cô, lơ đễnh nói: “Không tệ, không tệ, đủ ngắn là được…”
“Nhưng có hơi đắt đấy, đến tận một ngàn chín trăm mấy.” Tiền Nhu Nhu giả vờ nói: “Không biết có được giảm giá không.”
Nhân viên ở một bên lễ phép nói: “Thật ngại quá cô à, quần áo trong cửa hàng chúng tôi đều có giá cả rõ ràng, không thể giảm giá.”
Vương Cương tuỳ tiện nói: “Giảm giá gì chứ, còn không đến hai ngàn mà cũng gọi là tiền sao? Thật là quá rẻ, mua!”
“Anh Vương, anh thật là ngầu quá!” Tiền Nhu Nhu mặt mày rạng rỡ, nhón chân hôn lên môi Vương Cương một cái.
Vương Cương cũng không chịu thua, bóp một cái mạnh lên mông cô.
Cảnh tượng này lọt vào mắt Đỗ Tử Cường đang đi đến gần một cách rõ ràng. Trong lòng cậu ta nổi lên ngọn lửa giận, suýt nữa đã mở miệng mắng chửi, may mà Phương Dạ kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-shipper/928941/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.