Thấy Tạ Bính Thiên hút hết điếu này đến điếu khác, Phương Dạ chỉ đành nhìn Hồng Diệp rồi nói: “Tổ trưởng, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
“Câu này phải để tôi hỏi anh mới đúng?” Hồng Diệp trợn mắt nói: “Hỏi xong chưa, giờ nói suy nghĩ của anh đi, anh cảm thấy rốt cuộc Tạ Bảo Thiên đã đi đâu?”
Phương Dạ nói: “Có hai nơi có khả năng cao nhất, một là nhà của Hồ San San, Tạ Bảo Thiên tràn đầy lòng hận thù nên có lẽ sẽ trực tiếp đến nhà tìm Hổ gia tính sổ, nhưng xét đến việc thần trí của anh ta không bình thường thì khả năng này chỉ khoảng 50%.”
“Thế nơi thứ hai thì sao?”
“Nơi thứ hai đương nhiên là nhà máy xử lý rác ở phía Đông thành phố, hai con mèo mặt người xuất hiện cùng lúc nên nói không chừng nơi đó là tổ ấm tình yêu của chúng.”
Nghe anh nói vậy vẻ mặt Hồng Diệp kỳ lạ: “Tổ ấm tình yêu? Anh hình dung như này... khá mới mẻ đấy, vậy chúng ta đi đâu trước để tóm anh ta?”
Phương Dạ nói: “Hay là đi nhà họ Hồ trước đi.”
“Tại sao?”
Phương Dạ cười khổ nói: “Bởi vì ít nhất thì chỗ đó không hôi.”
Có khi tố chất cơ thể quá tốt không hẳn là chuyện tốt, bởi vì mùi hôi ngửi được sẽ kinh khủng hơn người khác gấp nhiều lần, cảm giác đó quả thật là rất khó chịu...
“Là một điều tra viên sao anh có thể bánh bèo thế nhỉ, ngay cả mùi hôi mà cũng không chịu được?” Hồng Diệp kinh thường nói: “Thời gian lâu rồi anh sẽ phát hiện nơi hôi thối hơn cả khu xử lý rác thải nhiều vô kể, tháng trước tôi thấy môt cái hố trăm thi thể ở thành phố Thanh Liên, thi thể bên trong đều đã trong trạng thái gần như thối rữa, mùi đấy mới đúng là kinh khủng...”
“Dừng dừng dừng, tôi đã tưởng tượng ra được rồi!” Phương Dạ không nói nên lời: “Thám tử Tạ, chắc anh biết vị trí nhà họ Hồ chứ?”
Tạ Bính Thiên gật đầu rồi ngập ngừng nói: “Biết thì biết nhưng lúc nãy cậu làm đàn em của Hổ gia bị thương, nếu như cũng ta cứ tự tiện đi đến đó chẳng phải là tự đưa dê vào miệng cọp sao?”
Phương Dạ cười ha ha rồi vỗ mạnh vào vai đối phương: “Còn quá sớm để nói ai là dê ai là cọp, phải đến cuối cùng mới có thể phân biệt được, nếu như anh sợ thì đợi ở bên ngoài là được.”
Điều bất ngờ là Tạ Bính Thiên lại đồng ý với ý đề nghị này: “Được, vậy tôi đây cung kính không bằng tuân lệnh.”
Nghe xong Phương Dạ không để tâm, còn Hồng Diệp thì liếc nhìn anh ta với vẻ suy tư...
Nửa tiếng sau, Tạ Bính Thiên lái chiếc xe Van mượn của bạn đưa hai người họ đến bên ngoài biệt thự nhà họ Hồ, sau đó tìm một góc khuất dừng xe lại.
Sau khi hai người xuống xe, anh ta nhắc đi nhắc lại: “Bên trong là nhà họ Hồ, hai người phải cẩn thận, đàn em của Hổ gia tên nào cũng ra tay tàn ác, đặc biệt là cái tên Đại Phi, chắc chắn anh ta là một tên dị hợm!”
Có ra tay tàn nhẫn thế nào đi nữa thì cũng chỉ là người bình thường, Phương Dạ và Hồng Diệp còn chẳng thèm để quái vật vào mắt huống hồ là mấy tên vô lại đàn em của Hổ gia.
“Yên tâm đi Tạ Bính Thiên, chúng tôi sẽ cẩn thận.” Phương Dạ khoát tay rồi nhìn về phía lãnh đạo: “Tổ trưởng, chúng ta lẻn vào hay là đường hoàng đi vào?”
Hồng Diệp trợn mắt nhìn anh: “Chúng ta đâu phải trộm, cần gì phải lẻn vào, đi cửa chính!”
“Tấn công trực diện sao? Tôi thích.” Phương Dạ cười hi hi xắn tay áo lên: “Vừa hay có thử chút thủ đoạn của Hổ gia, hi vọng đừng quá tệ.”
Hồng Diệp không nói gì bởi vì suy nghĩ của cô ta giống với Phương Dạ.
Trên tường vây quanh cao có lắp đặt camera nên rất nhanh đã phát hiện ra có hai người lạ đang đến gần cổng.
Một giọng nói phát ra từ chiếc loa ngoài cổng: “Đứng lại, hai người làm gì vậy?”
“Xin lỗi, nếu không hẹn trước thì Hổ gia sẽ không gặp hai người, mời về cho.”
Phương Dạ giở khóc dở cười, tên Hổ gia này đúng là xem trọng bản thân, tìm ông ta mà cầ phải hẹn trước?
Hồng Diệp nói một cách bình tĩnh: “Chúng tôi tìm Hổ gia vì có chuyện rất quan trọng, là chuyện liên quan đến con gái ông ta Hồ San San và Tạ Bảo Thiên, nếu như lãm lỡ việc của Hổ gia, anh có chịu trách nhiệm được không?”
“Chuyện này...” Bảo vệ do dự một lát: “Vậy được, hai người đợi một lát.”
Vào lúc này trong phòng khách sang trọng trên tầng hai của biệt thự, Hổ gia đang nổi giận lôi đình với mấy tên đàn em.
Hổ gia tên là Hồ Kiến Nhân, quê quán không phải ở thành phố Lăng Tây, ông ta là người ngoại lai chính gốc, hai mươi năm trước vẫn chỉ là một tên côn đồ nghèo hèn nhưng vì một lần được ông chủ đánh giá cao nên ông ta đã thành công trở thành con rể của ông chủ đó, có thể nói là một bước lên trời khiến người ta ghen tị.
Trong một lần giao chiến với các băng nhóm khác, ông trùm quá sức nên đã đi về tây thiên, Hồ Kiến Nhân nhân lúc hỗn loạn đã tiếp quản băng rồi vớ sự tàn nhẫn vốn có của mình ông ta dẫn đàn em tràn đầy lòng đầy căm phẫn tiêu diệt toàn bộ băng nhóm đối thủ, cuối cùng trở thành bá chủ của vùng Lăng Tây, từ đó mà có uy danh Hổ gia.
Tuy nhiên cho dù Hổ gia có uy danh lẫy lừng thế nào thì cũng phải đau đầu khi đối mặt với vấn đề của con gái.
Sức khỏe của vợ yếu ớt, mấy năm nay chỉ sinh cho ông ta một đứa con gái vì vậy từ nhỏ đến lớn ông ta cưng chiều con gái mình như bảo bối, đừng nói là đánh, ông ta còn chưa từng lớn tiếng khiển trách con mình.
Bất lực thay, bình thường con gái Hồ San San trông có vẻ đáng yêu ngoan ngoãn nhưng tính tình lại nổi loạn, hơn nữa lúc bướng bỉnh mười con trâu cũng không kéo lại được vì vậy mới xảy ra chuyện tự quyết chuyện kết hôn với tên nhà nghèo Tạ Bảo Thiên. Lúc Hổ gia vô tình bắt được hai người đang tiến hành lễ ông ta suýt nữa phát điên lên.
Con gái của mình nên ông ta không thể đánh mắng, đương nhiên ông ta sẽ trút hết sự tức giận của mình lên người tên nhà nghèo kia vì vậy ông ta đã bảo Đại Phi đánh đập anh ta một trận ra trò.
Đại Phi vô cùng chung thành với Hổ gia nên thủ đoạn của anh ta có hơi biến thái, nếu như không phải vì lúc đó có đặt biệt dặn dò một câu thì sợ là đã làm chết người rồi, Tạ Bảo Thiên bị hành hạ đến nỗi người không ra người ma không ra ma, lúc đưa vào bệnh viện đã sắp suy nhược thần kinh rồi...
Sau khi dạy dỗ tên nhà nghèo xong, Hổ gia đã hết tức giận nhưng Hồ San San không vui, ngày nào cũng ở nhà đi đi lại lại, không ném đồ đạc lung tung rồi mắng mỏ người khác thì lại tự nhốt mình trong phòng tuyệt thự khiến ông ta rất đau đầu.
Sau khi làm loạn một thời gian dài, ba ngày gần đây Hồ San San đã bớt đi nhiều, vốn dĩ Hổ gia đã thở phào nhẹ nhõm vì tưởng rằng cơn giận của cô ta đã tiêu tan nhưng không ngờ trưa nay người giúp việc mới phát hiện trong phòng con gái trống không. Vậy mà tối qua cô ta đã bỏ nhà đi hơn nữa cũng chẳng đem theo điện thoại hay thẻ ngân hàng, xem video giám sát cúng chẳng phát hiện ra bất cứ manh mối nào!
Hổ gia lo lắng tới mức mồm thét ra lửa, ông ta vội vàng phái đàn em đi tìm còn huy động không ít các mối quan hệ xã hội giúp đỡ tìm kiếm nhưng đáng tiếc bận bịu cả nửa ngày nhưng chẳng có thu thập gì, nên bây giờ chỉ có thể mắng mỏ đàn em để trút giận.
“Đám phế vật chúng mày, thành phố Lăng Tây lớn lắm sao, có một người cũng không tìm thấy, tao nuôi mấy con chó còn hơn là nuôi lũ chúng mày...”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]