Mặc dù tiếng mở cửa rất nhẹ nhưng Phương Dạ và Hồng Diệp không phải là người thường nên bọn họ gần như phản ứng ngay lập tức.
“Ai?” Hồng Diệp nhanh chóng lấy phá ma nỏ ngắm phía sau khiến Tạ Bính Thiên mới bước vào đã sợ hãi lập tức giơ hai tay lên.
“Cô Nhan, cô đừng căng thẳng, là tôi đây!”
Hồng Diệp sững sờ: “Sao lại là anh?”
Tạ Bính Thiên cười khổ nói: “Cô Nhan cứ nói đùa, đây vốn dĩ là nhà của tôi, không phải tôi thì có thể là ai chứ?”
Phương Dạ sờ cằm rồi cố ý nói: “Ngoài anh ra không phải còn có em trai anh ở đây sao?”
“Chân em trai tôi vẫn chưa được nhanh nhẹn, bây giờ nó tạm thời chỉ có thể ngồi xe lăn.”
“Vậy bây giờ em trai anh ở đâu?”
“Không phải là đang nằm trên giường đằng kia... sao?” Tạ Bính Thiên vừa chỉ ngón tay được một nửa thì ngớ người, bởi vì trên giường của em trai đã trống không chỉ còn một đôi dép lê dưới giường.
“Có chuyện gì vậy, em trai tôi đi đâu rồi, lúc nãy hai người có nhìn thấy nó không?”
“Lúc tôi đi vào thì anh ta đã không có trên giường rồi.” Hồng Diệp nói: “Tạ Bính Thiên, tôi lại muốn hỏi anh, rốt cuộc lúc nãy anh đã chạy đi đâu?”
Tạ Bính Thiên có chút ngượng ngùng nói: “Lúc nãy sau khi Phương Dạ chạy đi tôi cũng hơi buồn đi vệ sinh nên đã đi toilet ở tầng ba.”
Hồng Diệp nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ anh không hề biết chuyện gì vừa xảy ra ở hành lang tầng hai sao?”
“Tôi chạy thẳng lên nên thực sự không biết bên dưới xảy ra chuyện gì.” Tạ Bính Thiên lo lắng nói: “Bỏ mấy chuyện này qua một bên đã, hai người có thể giúp tôi tìm em trai trước không?”
Sau khi do dự một lát Phương Dạ mới quyết định nói: “Tạ Bính Thiên, chúng tôi cũng không biết rốt cuộc em trai anh đã đi đâu, nhưng theo những chứng cứ để lại hiện trường thì đến chín mươi phần trăm là cậu ta một con mèo mặt người.
“Anh nói, em trai tôi thực ra là quái vật?” Vẻ mặt của Tạ Bính Thiên cứng đờ: “Có... có bằng chứng nào không?”
Hồng Diệp lấy một cái kim tiêm rỗng ra rồi tiện thể nhấn mở lịch sử trò chuyện và thông tin chuyển khoản của Tạ Bảo Thiên. Tạ Bính Thiên xem xong, trán toát mồ hôi lạnh, mặt cũng tái nhợt.
Anh ta vẫn chưa bỏ cuộc nói: “Cho dù là thật đi nữa thì cũng chẳng nói rõ được điều gì, chẳng lẽ loại thuốc tên Thánh Lam đó có thể khiến em trai tôi biến thành quái vật sao?”
“Mặc dù không có bằng chứng trực tiếp nhưng trước mắt em trai anh là kẻ tình nghi lớn nhất. Đầu tiên, mèo mặt người đã liên tiếp xuất hiện hai lần ở gần nhà anh, lúc nãy thậm chí còn chủ động tấn công Phương Dạ, thứ hai, tôi đã sớm nghe nói việc anh ta mua thuốc Thánh Lam, đây là loại thuốc nước sinh học do một tổ chức thần bí nghiên cứu ra, được biết loại thuốc này có thể khiến một người bình thường có một sức mạnh siêu nhiên không thể tưởng tượng nổi. Còn tác dụng phụ đó là có khả năng biến thành quái vật không có lý tính và cực kỳ hung dữ với loài người!”
Sắc mặt Tạ Bính Thiên ngày càng tái nhợt: “Nói như vậy, người vừa nãy tấn công hai người ở tầng hai là em trai tôi?”
Phương Dạ gật đầu: “Từ khuôn mặt đó thì chắc tám mươi chín mươi phần trăm là anh ta.”
Tạ Bính Thiên lo lắng nói: “Vậy thì em trai tôi chẳng phải đã trở thành kẻ sát nhân rồi sao, chuyện... chuyện này làm thế nào mới tốt đây?”
Hồng Diệp nói: “Thám tử Tạ, anh đừng căng thẳng vội, ban nãy tôi đã nói rồi, thuốc Thánh Lam đó sẽ khiến người ta mất đi lý trí, điều này cho thấy Tạ Bảo Thiên giết người trong tình trạng vô thức, nếu như bị kiên tòa thì rất có khả năng chỉ bị kết án chung thân thôi.”
Nghe mà Phương Dạ thấy cạn lời, như cô nói thì có vẻ bị phán tù chung thân cũng chẳng có gì to tát?
Bây giờ Tạ Bình Thiên như con ruồi không đầu: “Vậy bây giờ phải làm sao, tôi phải đi đâu để tìm nó?”
“Chuyện này... Nhóc Dạ anh cảm thấy sau khi Tạ Bảo Thiên biến thành mèo mặt người sẽ đi đâu?” Hồng Dạ đùn đẩy cho Phương Dạ.
“Sao cứ suốt ngày gọi tôi là nhóc Dạ thế, cái tên nữ tính như này không phù hợp với khí chất của tôi!” Phương Dạ giả vờ giận dỗi.
“Vậy phải gọi anh là gì?”
Phương Dạ mỉm cười nói: “Gọi là Phương Dạ hoặc là cứ gọi biệt hiệu cả đời của tôi đi, tôi không ngại.”
“Nằm mơ, ok ok ok, vậy sau này tôi sẽ gọi tên của anh.” Hồng Diệp hiếm khi thỏa hiệp: “Phương Dạ, bây giờ anh có thể trả lời rồi chứ?”
“Thế này còn tạm được.” Phương Dạ nói: “Về hướng đi của Tạ Bảo Thiên thì tôi có vài suy nghĩ, nhưng phải hỏi thám tử Tạ vài câu hỏi trước đã.”
“Có phải em trai anh biết Hồ San San, con gái của Hổ gia không?”
“Hồ San San?” Sắc mặt Tạ Bình Thiên hơi thay đổi: “Sao... sao anh lại biết?”
“Từ phản ứng của anh thì chắc chắn hai người họ quen biết nhau, được, vậy tiếp tục câu hỏi thứ hai.” Phương Dạ tự nói một mình: “Bọn họ có phải là mèo nam mèo nữ... À không đúng, có phải là người yêu không?”
“...” Lần này Tạ Bính Thiên lựa chọn cách im lặng nhưng nét kinh ngạc trong ánh mắt đã phản bội anh ta.
Phương Dạ lại giở chiêu trò cũ: “Từ ánh mắt của anh, chắc tôi lại đoán đúng rồi đúng không? Nói thật đi, có phải vì quan hệ giữa hai người nên em trai anh mới nhảy lầu không?”
Tạ Bính Thiên nhìn anh bằng ánh mắt sâu xa, anh ta trả lời một nẻo: “Có thể nói cho tôi biết rốt cuộc hai người là ai?”
Hồng Diệp lạnh nhạt nói: “Anh có thể coi chúng tôi là đối tác hợp tác tuần tra Lăng Tây, còn những thứ khác thì không tiện nói cho anh biết.”
“Tôi hiểu rồi.” Tạ Bính Thiên gật đầu, sau đó lấy trong túi ra một bao thuốc lá bị nhàu nát: “Hai người không phiền chứ?”
Hồng Diệp lắc đầu: “Không phiền.”
“Cảm ơn.” Tạ Bình Thiên cầm một điếu thuốc sau đó châm lửa: “Anh Phương đoán không sai, em trai tôi Tạ Bảo Thiên từng hẹn hò với Hồ San San, hơn nữa không phải ngày một ngày hai mà là tận ba năm, nhưng hai người che giấu rất kỹ, đừng nói là Hổ gia, ngay đến cả tôi cũng hoàn toàn không biết gì.”
Hồng Diệp nói: “Nói như vậy thì thực ra em trai anh bị Hổ gia đẩy xuống lầu sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]