Sau khi Tiêu Phú Quốc đi khỏi, Phương Dạ lại hỏi lại vấn đề y hệt: “Tổ trưởng, vậy tiếp theo cô định làm như thế nào?”
Hồng Diệp lạnh nhạt nói: “Rất đơn giản, dụ rắn ra khỏi hang là xong.”
“Dụ thế nào?” Phương Dạ trêu chọc: “Chẳng lẽ bắt mọi người đeo khoen mũi đi làm mồi sao?”
Không ngờ Hồng Diệp lại gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, đúng là tôi định như vậy. Lát nữa ăn cơm xong, tôi sẽ bảo đội trưởng Tiêu làm hai cái khoen mũi mới, chúng ta một người một cái.”
Phương Dạ không vui: “Không phải chứ, hóa ra cô định bắt tôi xỏ khoen mũi thật sao, hy sinh quá lớn, tôi không làm được đâu!”
Nếu xỏ một cái lỗ ở mũi thì sau này anh còn mặt mũi nào gặp người khác nữa?
“Không phải khoen mũi thật đâu, chỉ là đạo cụ thôi.” Hồng Diệp lườm anh một cái: “Không cần xỏ, chỉ cần đính lên mũi là xong, người bình thường không phân biệt được đâu.”
“Thế còn tạm được.” Phương Dạ nghe vậy mới chịu đồng ý...
Sau chín giờ tối, trục đường chính phía đông của thành phố Lăng Tây tấp nập người qua kẻ lại, một cặp nam nữ trẻ tuổi ăn mặc xốc nổi đầy chói mắt bởi vì mũi hai người đều đeo một chiếc khoen bạc lấp lánh khiến người qua đường đua nhau nhìn về phía họ.
Phương Dạ vừa đi vừa sầm mặt lại: “Tổ trưởng, có phải hai cái khoen mũi này hơi xốc nổi quá đà không? Tôi cảm thấy sắp sánh ngang Ngưu Ma Vương rồi!”
“Anh thì biết cái gì, to mới dễ thu hút sự chú ý chứ.” Hồng Diệp vô tư đáp: “Mặc dù đúng là hơi xấu xí một chút nhưng chỉ cần có tác dụng là được, quan trọng nhất là có thể dụ mèo mặt người tấn công chúng ta.”
Phương Dạ cười khổ nói: “Cô nói có vẻ rất có lý. May là không có người quen nào ở chỗ này, nếu không đúng là mất mặt tới tận nhà bà ngoại. Tiếp theo chúng ta đi đâu?”
Hồng Diệp nhìn lướt qua con đường phía trước: “Vào thử một quán bar tương đối náo nhiệt tìm hiểu thử tình hình trước đã xem sao. Chưa biết chừng lại tìm ra manh mối gì đó.”
Lăng Tây là một thành phố làm du lịch, quán bar đều là bar nhạc nhẹ yên tĩnh hoặc bar âm nhạc tương đối có phong cách, hơn nữa quy mô bình thường đều khá nhỏ. Sau khi dạo một vòng, hai người chọn vào quán bar Walker.
Đèn trong bar khá tối, một cô ca sĩ để mái tóc uốn gợn sóng ngồi trên sân khấu ôm đàn ghi-ta hát nhẹ nhàng, giọng hơi khàn nhưng rất truyền cảm, chất giọng có thể nói là không tồi. Sau khi liếc nhanh vài lượt, cuối cùng Hồng Diệp chọn ngồi vào chiếc bàn nhỏ hai người ở tận trong cùng. Bởi vì vị trí này có tầm nhìn tốt nhất, có thể quan sát toàn bộ người ra vào bar.
Chưa ngồi được bao lâu, một nữ phục vụ mặc váy đen ngắn lắc hông đi lại đây: “Hai vị muốn dùng gì ạ?”
Lần này Phương Dạ đã khôn ra: “Hỏi cô ấy đi.”
Hồng Diệp nhận menu, tiện tay gọi một ít đồ ăn vặt và bốn lon bia. Lúc nữ phục vụ đang định xoay người rời đi, cô ta bất ngờ hỏi: “Cô gái này, tôi có chuyện này muốn hỏi cô!”
“Muốn biết gì cứ việc hỏi.” Nữ phục vụ khẽ cười: “Tôi nổi tiếng là người biết tất cả mọi chuyện trên con phố này, cả Lăng Tây không có chuyện gì là tôi không biết.”
Biết tất cả mọi chuyện luôn ư, ghê gớm vậy sao?
Hồng Diệp và Phương Dạ nhìn nhau, sau đó tiếp tục hỏi: “Vậy xin hỏi cô có biết chuyện lạ xảy ra ở con phố này tối qua không?”
Nữ phục vụ hỏi: “Con phố này có số lượng người qua lại hằng ngày rất lớn, mỗi ngày đều xảy ra rất nhiều chuyện lạ, không biết rốt cuộc cô muốn hỏi gì?”
Hồng Diệp thử thăm dò: “Chuyện lạ liên quan tới một con mèo.”
“À, hóa ra là mèo mặt người à?” Nữ phục vụ chợt hiểu ra: “Hai người hỏi chuyện đó làm gì?”
Hồng Diệp không ngờ mình đánh bừa lại trúng ngay một người biết chuyện mèo mặt người, trong lòng hân hoan đôi chút: “Chào cô, chúng tôi làm video ngắn truyền thông kiểu mới, tình cờ nghe nói Lăng Tây xuất hiện quái vật nên muốn tới đây thử vận may, xem thử xem có thể quay được một video siêu hot không!”
“Hóa ra là vậy, vậy thì các người đúng là tốt số nên mới gặp được tôi đó.” Nữ phục vụ nói nhỏ, sau đó móc ra một tấm danh thiếp để xuống mặt bàn: “Trong tay bạn tôi có không ít tài liệu, gọi điện thoại cho số này, nói là chị Phượng giới thiệu. Đúng rồi, khoen mũi của hai người trông được đó.”
Nói rồi, cô ta bắn một nụ hôn gió về phía Phương Dạ, lắc mông đi mất.
Phương Dạ không để ý nụ hôn gió, anh chỉ tập trung nhìn tấm danh thiếp kia. Trên danh thiếp chỉ ghi đôi dòng chữ trắng nền đen giản dị: Tạ Bỉnh Thiên, hội thám tử tư A Bỉnh.
“Hóa ra là một thám tử tư, tổ trưởng, cô nghĩ người phụ nữ này có đáng tin không?”
“Mặc kệ có đáng tin hay không, cứ thử đi là biết.” Hồng Diệp không do dự, lấy điện thoại nhập dãy số này vào.
Chẳng bao lâu sau, trong điện thoại truyền đến một giọng nam lạ: “Xin chào, hoan nghênh gọi tới hội thám tử tư A Bỉnh, tôi là Tạ Bỉnh Thiên, hội trưởng hội thám tử có nhiều năm kinh nghiệm, tôi có thể giúp gì cho quý khách?”
Hồng Diệp chần chừ một giây, cuối cùng vẫn trình bày vấn đề: “Là thế này, anh Tạ, xin hỏi anh có biết gần đây Lăng Tây xảy ra một chuyện lớn không?”
Tạ Bỉnh Thiên nói đầy đĩnh đạc: “Thưa cô, không phải Tạ Bỉnh Thiên này khoác lác đâu nhé, bất kỳ chuyện gió thổi cỏ lay gì ở Lăng Tây này, tôi đều rõ như lòng bàn tay, cô cứ việc hỏi đi.”
“Vậy anh biết mèo mặt người không?”
“Mèo mặt người?” Đầu bên kia điện thoại bỗng chốc ngẩn người, sau đó cảnh giác hỏi ngược lại: “Là ai giới thiệu tôi với các người?”
“Chị Phượng ở quán bar Walker. Cô ta nói trong tay anh có không ít tư liệu nên mới bảo chúng tôi liên lạc với anh.”
“À, hóa ra là cô ta à.” Tạ Bỉnh Thiên dường như thở phào nhẹ nhõm: “Nếu là chị Phượng giới thiệu thì tôi sẽ nói thẳng vậy, đúng là tôi có một ít tư liệu nhưng có điều đây không phải là hàng cung cấp miễn phí vô điều kiện, dù sao hẳn là cô cũng biết quy định trong nghề rồi.”
Hồng Diệp biết anh ta ám chỉ điều gì, thoải mái nói: “Anh yên tâm, chỉ cần tư liệu là thật thì anh cứ việc ra giá.”
Tạ Bỉnh Thiên dò hỏi: “Vậy bán tất luôn một lần, hai mươi nghìn được không?”
“Được, hai mươi nghìn thì hai mươi nghìn.” Hồng Diệp đồng ý hết sức thoải mái. Cô ta đồng ý nhanh như vậy khiến Tạ Bỉnh Thiên thấy hơi buồn bực, biết trước vậy thì đã hét giá cao hơn rồi…
“Các người ở trong quán bar chờ tôi, tôi tới ngay.” Anh ta nhanh chóng cúp máy, có thể thấy cũng là người tính tình nóng vội.
Chẳng bao lâu sao, nữ phục vụ mang bia và đồ ăn vặt tới, thuận miệng hỏi một tiếng: “Thế nào, có gọi được không?”
Hồng Diệp gật đầu: “Đã gọi xong rồi, anh ta nói sẽ tới đây ngay.”
“Vậy là tốt rồi.” Nữ phục vụ gật đầu rời đi, khách trong quán bar dần đông lên, cô ta có vẻ khá bận.
Phương Dạ hỏi dò: “Tổ trưởng, uống rượu bia trong khi đang làm việc không sao à?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]