Tên đàn em cầm đầu ra lệnh một tiếng, cả bọn nhào tới như hùm như hổ, Phùng Nhị căm hận anh nhất hung hăng xông lên đầu, đạp một cước thật mạnh về phía eo của Phương Dạ!
Trong chớp mắt, Phương Dạ bất thình lình làm động tác y hệt, cũng tung chân lên đạp thẳng, tốc độ của anh nhanh như chớp giật, cho nên tuy tung cước sau nhưng lại đạp trúng đối thủ trước, trúng ngay vào phần bụng của Phùng Nhị.
A!
Phụng Nhị hét lên thảm thiết, cơ thể to lớn bay lùi về sau, xô đổ hai tên khác xuống đất, ba người đồng thời sùi bọt mép, không kịp rên tiếng nào đã ngất xỉu.
Cú đá mạnh khủng khiếp này lập tức dọa sợ những người còn lại, còn đám người đứng quanh hóng chuyện thì trợn mắt líu lưỡi.
Một đòn ngất ba, lực chân thực sự quá kinh khủng!
Tên đàn em cầm đầu hoàn toàn không ngờ Phương Dạ lại là hạng dũng mãnh như vậy, anh ta gian nan nuốt một ngụm nước bọt, sau đó lặng lẽ lùi lại một bước.
Phương Dạ hờ hững nói: “Sao các người lại sợ rồi vậy, xông lên tiếp đi chứ.”
Cả bọn nhìn nhau, thấy rõ sự sợ hãi trong ánh mắt nhau, không ai định đánh tiếp nữa, trái lại nhiều người còn nảy sinh suy nghĩ bỏ cuộc giữa chừng.
Đúng lúc này, Mặt sẹo chờ bên ngoài sốt ruột nên sải bước đi vào, thấy Phương Dạ vẫn lành lặn không chút tổn thương đứng đó, anh ta lập tức tức điên lên: “Bọn mày làm sao vậy? Sao lâu vậy rồi còn chưa giải quyết xong thằng này?”
Tên đàn em ấp a ấp úng nói: “Anh... Anh Sẹo, thằng này khó chơi lắm, có lẽ bọn em không giải quyết được nó đâu!”
Mặt sẹo có phần không tin: “Khó chơi cỡ nào chứ? Chẳng lẽ bọn mày đông người như vậy còn không đánh lại được nó?”
Tên đàn em còn chưa kịp nói gì, Mặt sẹo bỗng thấy hoa mắt, sau đó cổ bị ghìm chặt không thở được. Hóa ra là Phương Dạ túm cổ áo anh ta nhấc bổng lên!
“Xem ra anh mới là tên cầm đầu của bọn người này phải không?”
Đối phương có thể nhấc bổng cả cơ thể nặng trên bảy mươi lăm ký của anh ta lên chỉ bằng một tay, chẳng lẽ kẻ này là quái vật hay sao?
Mặt sẹo sợ gần chết, thẳng thừng chọn cách khúm núm ngay lập tức: “Không không không... Anh hiểu lầm rồi, Em... Em chỉ đi vệ sinh thôi.”
Phương Dạ hơi híp mắt lại: “Thật chứ? Không nói dối đấy chứ?”
Mặt sẹo ra vẻ đáng thương nói: “Đại... Đại ca, em thực sự chỉ đi ngang qua đi vệ sinh thôi, anh không thả em xuống, chắc em tè ra quần mất!”
Những người khác thấy đến đại ca cũng từ sói biến thành husky trong nháy mắt thì càng câm như hến, đến thở cũng không dám thở mạnh.
“Coi như thức thời đấy, cút đi!” Phương Dạ tiện tay ném anh ta đi, Mặt sẹo nặng trên nửa tạ bị anh ném ra xa mấy mét, vừa lúc va phải người nhóm Phùng Nhị.
Sau đó, Phương Dạ lạnh lùng quét mắt nhìn xung quanh, bọn đàn em sởn tóc gáy, sau khoảnh khắc đờ đẫn ngắn ngủi, bọn họ đồng loạt quay đầu bỏ chạy, không màng để ý đến đại ca và các anh em khác…
Sau khi trở về xe khách, Hồng Diệp tò mò hỏi: “Sao đi lâu vậy?”
Phương Dạ cười hề hề: “Nhà vệ sinh nhiều muỗi vo ve nên tôi tiện tay giết vài con, lãng phí một chút thời gian.”
“Ồ.” Hồng Diệp đáp một tiếng, không phát biểu ý kiến gì. Lúc này, lái xe và các hành khách khác đều đã quay lại, chỉ không thấy bóng dáng người đàn ông kia đâu.
Điều khiến Hồng Diệp thấy lạ là lúc lái xe kiểm tra lại số người đã lên xe lại không hề phát hiện ra chuyện bị thiếu mất một người, nhanh chóng cho xe chạy đi.
Họ tới thành phố Lăng Tây lúc khoảng ba rưỡi chiều. Trước tiên, hai người tới đại đội tuần tra thành phố tìm hiểu tình hình. Người chịu trách nhiệm tiếp họ là một trung đội trưởng khoảng bốn mươi tuổi, tên là Tiêu Phú Quốc.
Đội trưởng Tiêu có khuôn mặt hiền lành, mỉm cười nói: “Hai người đường sá xa xôi tới đây chắc vẫn chưa ăn cơm trưa phải không? Chúng ta ra ngoài ăn, vừa ăn vừa nói chuyện được không?”
“Được!”
“Không được!”
Phương Dạ và Hồng Diệp đồng thanh nói hai câu trả lời trái ngược nhau khiến đội trưởng Tiêu lập tức thấy hơi ngượng ngùng.
Hồng Diệp lườm Phương Dạ một cái: “Rốt cuộc hiện giờ anh là tổ trưởng hay tôi là tổ trưởng?”.
Phương Dạ cười một tiếng ngượng ngùng: “Đương nhiên cô là sếp, lời cô nói có tính quyết định.”
Mặc dù ngoài mặt anh ngoan ngoãn như vậy nhưng thực ra trong lòng đã bắt đầu kháng nghị: Ngồi xe hơn ba tiếng đồng hồ không uống một giọt nước, chẳng lẽ giờ không thể cho người ta ăn một bữa no trước đã sao, đến hoàng đế còn không bắt lính phải chịu đói cơ mà!
Đội trưởng Tiêu khuyên nhủ: “Tổ trưởng Hồng Diệp, chúng ta chỉ ăn một bữa cơm suất tập thể thôi, không trễ nải chuyện gì cả.”
“Không phải vì thế.” Hồng Diệp giải thích: “Cấp trên đang thục giục vụ án này rất căng, không còn nhiều thời gian để lãng phí đâu, phiền ông gọi thức ăn ngoài giúp chúng tôi là được.”
“Vậy được, mời đi theo tôi.” Đội trưởng Tiêu xem ra cũng là người có tác phong làm việc nhanh nhẹn, dứt khoát, lập tức đồng ý ngay.
Trong một gian phòng họp nhỏ, đội trưởng Tiêu trình bày lại cặn kẽ chi tiết vụ án cho hai người biết, đồng thời trình ra toàn bộ tài liệu ảnh chụp hiện trường và băng theo dõi.
Chẳng được bao lâu, Phương Dạ bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, Hồng Diệp nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm. Địa điểm xảy ra các vụ án đều nằm ở khu vực náo nhiệt, xung quanh có đông người qua lại, vì sao mèo mặt người không nhắm tới ai khác mà lại nhắm tới hai nạn nhân này?
Cô ta hỏi: “Đội trưởng Tiêu, anh cảm thấy giữa hai nạn nhân có điểm gì chung?”
“Chuyện này à...” Tiêu Phú Quốc do dự một lát: “Bọn họ đều là nam, ngoài hai mươi, không có quan hệ gì với nhau, bạn bè thân thích cũng không có liên quan gì với nhau, tạm thời không phát hiện ra điểm chung.”
Hồng Diệp nói: “Tôi lại cảm thấy ngoại hình của họ có một điểm chung rất rõ ràng.”
Tiêu Phú Quốc thắc mắc: “Ngoại hình? Diện mạo của họ hoàn toàn khác xa nhau, có gì giống nhau đâu chứ?”
“Không phải tướng mạo mà là khoen mũi.” Hồng Diệp mỉm cười: “Nếu như tôi đoán không nhầm thì khoen mũi của bọn họ chính là nguyên nhân thu hút mèo mặt người tấn công họ!”
Tiêu Phú Quốc rơi vào trầm tư: “Khoen mũi...”
Phương Dạ nghi ngờ: “Tổ trưởng, suy đoán này của cô có cơ sở khoa học gì không?”
Hồng Diệp bình tĩnh đáp: “Không có, chỉ dựa vào trực giác của phụ nữ thôi.”
Phương Dạ lập tức bó tay.
Không phải chứ, sự kiện cấp F nghiêm trọng như vậy, cô ta lại chỉ phá án dựa vào trực giác của phụ nữ, liệu có thể bài bản một chút được không?
Tiêu Phú Quốc nói: “Hiện tại thanh niên ở Lăng Tây đều khá cởi mở trong việc tiếp thu cái mới nhưng cũng không có nhiều người thích đeo khoen mũi, tôi cần một chút thời gian để điều tra thống kê.”
“Đại khái cần khoảng bao lâu?”
“Nếu sàng lọc dựa vào hệ thống mắt thần thì hẳn là khoảng hơn nửa tiếng.”
Hồng Diệp gật đầu: “Rất tốt, giờ còn cách buổi tối khá nhiều thời gian, phiền đội trưởng Tiêu tìm ra họ, đề nghị họ tạm thời tháo khoen mũi trong mấy ngày tới, cho tới khi nào chúng ta bắt được mèo mặt người mắt thôi. Không thành vấn đề chứ?”
Tiêu Phú Quốc đáp: “Không thành vấn đề, có còn chuyện gì khác cần tôi hỗ trợ không?”
Hồng Diệp lắc đầu: “Tạm thời không, cứ giao những chuyện còn lại cho chúng tôi. Tôi tin rằng sẽ sớm có kết quả trong một đến hai ngày.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]