Chương trước
Chương sau
Bảo vệ tùy tiện nói một câu: "Anh đừng có lo, tôi đã thử với bể cá của anh rồi, hiệu quả cũng tạm ổn!”

"Cái gì? Hóa ra cá của tôi chết là do anh làm cho bị điện giật sao?" Lái xe nhất thời tức giận đến mức sôi lên.

Ngày hôm qua anh ta còn đang tự trách chính mình nuôi cá như thế nào mà toàn bộ bụng cá đều trắng dã, không nghĩ tới là do cái tên này dùng để kiểm tra dùi cui điện!

Bảo vệ ngượng ngùng cười: "Khụ, không phải chỉ chết vài con cá cảnh nhiệt đới thôi sao, trở về tôi mua một trăm con bồi thường cho anh là được rồi đúng không?"

"Quay về tôi sẽ tìm anh tính sổ..."

Lúc hai người còn đang nói chuyện, Giang Long đã kết nối được đầu dây bên kia: "Tử Nhu, hiện tại con thế nào rồi, Mạnh Tiểu Phát không làm khóc con chứ?"

Mạnh Tiểu Phát nhếch mép cười: "Cha, là con."

Giang Tử Nhu ngay lập túc có chút tức giận đứng dậy, có biết xấu hổ không hả, cái danh xưng cha này là thứ anh được gọi à, anh chờ cho bị mắng chết đi!

Lúc này Giang Long mới phản ứng lại, ông ta giả vờ giả vịt mà hỏi thăm: "Tiểu Phát, hóa ra là cậu hả, sao cậu lại cầm điện thoại di động của Tử Nhu thế?"

Bởi vì mở loa ngoài, Giang Tử Nhu nghe một chút chợt trợn tròn mắt, cha ông áy lại có thể không phủ nhận cái xưng hô này ư?

"Cha, con dẫn Tiểu Nhu lên đỉnh núi ngắm phong cảnh, lát nữa con sẽ đưa cô ấy trở về." Mạnh Tiểu Phát mỉm cười nói: "Đúng rồi cha, chuyện con là con rể của cha, cha còn chưa kịp nói cho Tiểu Nhu biết sao?"

Tôi nói cho cậu cái quỷ gió!

Trong lòng Giang Long chửi lấy chửi để không dừng, chẳng qua mình chỉ thuận miệng nói dối vài câu mà thôi, người này cũng không biết xấu hổ quá đi thôi, nhanh như vậy lại có thể tự cho mình là con rể của nhà họ Giang rồi?

Tuy rằng hận không thể bắn một phát súng vào đầu của cậu ta, nhưng hiện tại tình thế nguy cấp, đương nhiên không thể kích thích đối phương quá mức, Giang Long cố gắng dùng vẻ mặt ôn hòa mà thương lượng: "Tiểu Phát, việc này là tôi không đúng, cậu đưa điện thoại cho Tử Du, bây giờ tôi sẽ nói với nó ngay."

Mạnh Tiểu Phát thản nhiên mà nói: "Không cần, bây giờ cô ấy vẫn đang nghe."

Giang Long nhân cơ hội hỏi: "Vậy là tốt rồi, Tiểu Phát à, có chuyện tôi muốn hỏi cậu một chút,  trước kia ở trong phòng thí nghiệm rốt cuộc đã xảy ra cái gì hả, sau này làm sao cậu có thể trốn ra ngoài, quái vật kia cuối cùng đã chạy đi đâu?"

Mạnh Tiểu Phát âm trầm mà nói: "Tôi chỉ có thẻ trả lời ông một vấn đề cuối cùng, nó đã bị tôi ăn tươi rồi."

"Ha ha ăn... ăn tươi sao?" Giang Long nghe thấy mà trợn mắt líu lưỡi, thiếu chút nữa không nhịn được mà cắn đứt lưỡi chính mình.

Vảy giáp của con quái vật kia phải lấy máy khoan điện mới có thể xử lý được, cậu ta làm sao mà ăn được vậy chứ?

"Đúng vậy, gần như là ăn toàn bộ, ha ha..."

Mạnh Tiểu Phát cũng không nói lời vô nghĩa, một bên cười quái dị một bên tắt điện thoại.

"Quái vật... Cậu ta quả nhiên đã biến thành một con quái vật mới!" Hiện tại Giang Long là vừa mừng vừa sợ, so với những gì mình dự đoán đúng được tám chín phần, chỉ cần đợi đến khi khống chế được Mạnh Tiểu Phát, vậy mười triệu kia chắc chắn cũng không thể chạy được!

"Còn rất xa mới đến được đỉnh núi sao?"

"Cũng tầm đó, đường núi này ngoằn ngoèo không dễ đi lắm, cho nên không dám đi quá nhanh."

"Cố gắng hết sức đi nhanh một chút, đừng làm chậm trễ chuyện lớn của tôi."

"Dạ thưa anh Long!"



Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Tiểu Phát dương dương tự đắc đi tới trước mặt Giang Tử Nhu: "Cô chủ, tôi không lừa cô mà, cha của cô ông ta đã đồng ý với tôi hai chuyện."

Mặc dù Giang Tử Nhu không biết ý đồ của cha, cũng không biết chân tướng sự việc, nhưng vẫn có thể hiểu được cuộc đối thoại vừa rồi của hai người, cô ta khẽ hỏi: "Vừa nãy anh nói anh ăn... ăn cái gì vậy?"

Mạnh Tiểu Phát cũng không định gạt cô ta: "Một con quái vật, bề ngoài quái vật rất giống thằn lằn khổng lồ, tôi bắt nó ăn sống luôn."

Giang Tử Nhu run rẩy nói: "Anh... Anh lại có thể ăn được quái vật, vậy anh chẳng phải là... Chẳng phải cũng là quái vật sao?"

"Sai rồi, tôi không phải quái vật, mà là một siêu nhân mới đúng!" Mạnh Tiểu Phát ngửa mặt lên trời cười hô hố: "Hiện tại tôi có năng lực mà người thường không thể tưởng tượng nổi, có thể gả cho tôi, nhất định là may mắn mấy đời của cô đó!"

Giang Tử Nhu âm thầm xì một cái, xì, này mà bảo là may mắn, rõ ràng là xúi quẩy mới đúng!

Mạnh Tiểu Phát nhe răng cười nói: "Bây giờ tôi sẽ tha cho cô, cô nhất định phải giữ đúng lời hứa ban nãy, động phòng với tôi."

Cậu ta tùy tiện xoẹt một cái, dây an toàn rắn chắc trực tiếp bị đứt làm đôi, Giang Tử Nhu lại lần nữa lấy lại được tự do của mình, trực tiếp trợn tròn mắt.

Móng tay của người này làm sao mà còn sắc hơn dao phẫu thuật thế này?

Thấy đối phương muốn kéo mình, Giang Tử Nhu vội vàng nói: "Chờ... Chờ một chút!"

Mạnh Tiểu Phát không nhịn được mà nói: "Lại làm sao nữa?"

Giang Tử Nhu nói: "Động phòng mà anh nói, không phải là ngay ở chỗ này đúng không?"

Mạnh Tiểu Phát thô tục cười nói: "Tôi thấy nơi này rất tốt, phong cảnh tuyệt đẹp, mà không khí lại thoáng đãng, rất thoải mái."

"Người... nhưng mà người ta là lần đầu tiên, có thể tìm khách sạn trước được hay không?" Giang Tử Nhu giả vờ giả vịt mà nói: "Nơi này mát quá, tôi sợ bị cảm."

"Phụ nữ thật phiền phức, sợ bị cảm là sao, chúng ta về lại trên xe là được rồi."

Giang Tử Nhu biết rõ chính mình chạy trời không khỏi nắng, đành phải trái lương tâm mà đồng ý: "Vậy... Vậy được rồi."

Ngay lúc hai người chuẩn bị lên xe, tài xế sớm đã mai phục ở bên cạnh đột nhiên nhảy ra: "Mạnh Tiểu Phát, xem ra lá gan của cậu cũng lớn ấy nhỉ, lại có thể dám bắt cóc cô chủ à?"

Mạnh Tiểu Phát rét run hừ lạnh: "Mày là ai, từ đâu tới đây?"

"Không phải chứ, ngay cả tôi mà cậu cũng không biết?" Vẻ mặt tài xế khoa trương mà nói: "Tôi chính là tài xế riêng của cô chủ, vừa nãy đuổi theo trên đường mới tới được đây!"

"Tao không quan tâm mày là củ hành hay cái gì, ông đây cho chết hết!" Tính tình của Mạnh Tiểu Phát thực sự rất gắt gỏng, thấy có người dám cản việc của mình, mọi nóng nảy đều phát ra hết.

Cánh tay phải của cậu ta đổ nhiên vung lên cao, móng tay lướt qua, đầu của người tài xế trực tiếu bị cắt thành hai nửa, sau đó một nữa bắt đầu từ từ rớt ra!

Tiếng kêu thảm thiết của Giang Tử Nhu vang lên chói tai ngay trong trời đêm, mà lúc này, bảo vệ đã len lén đi tới phía sau Mạnh Tiểu Phát, cây côn điện trong tay đã sớm sạc điện xong xuôi, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra.

Bởi vì có người che chắn, nên anh ta hoàn toàn không thể nhìn thấy tình cảnh bi thảm hiện tại của người tài xế.

"Đi tìm chết nữa!"

Bảo vệ hét lớn một tiếng, cầm cây côn điện trực tiếp ấn vào eo của Mạnh Tiểu Phát, cũng không nghĩ đến là, đối phương lại có thể không có bất kì phản ứng gì, mà dường như không có việc gì mà xoay người lại, trong mắt tràn đầy vẻ trêu chọc.

"Mẹ nó chứ, Pinduoduo gì đó quả nhiên không đáng tin cậy, cây côn điện này hóa ra chỉ dùng được một lần duy nhất." Bảo vệ vốn định ném cây côn điện xuống rồi tiến lên đánh tay không, nhưng mà cuối cùng vẫn ma xui quỷ khiến mà cầm cây côn điện lên đâm vào cánh tay của mình, anh ta tiếc 9.9 tệ của mình, muốn thử một lầ xem rốt cuộc có còn dùng được nữa hay không.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.