Chương trước
Chương sau
“Đại đội trưởng, không bằng tối nay chúng ta cứ rèn sắt khi còn nóng, tóm cổ cả bọn người họ?”

“Tôi cũng đang có suy nghĩ như vậy, nhưng có người bên phía trung tâm giám sát báo cáo rằng, có một đoàn xe vừa xuất phát từ biệt thự nhà họ Giang, đang đi về hướng núi Kỳ Lĩnh, hình như Giang Long cũng ở bên trong.”

“Vậy bây giờ tôi sẽ đưa người đi bắt ông ta!” Tinh thần của Từ Lệ nhất thời phấn chấn lên.

Đại đội trưởng lại hỏi: “Vụ án dã thú của Hào Đình làm hại người đã điều tra thế nào rồi?”

“Bước đầu nhận định vụ án này quả thực là do dã thú gây ra, hơn nữa là cùng một con với con dã thú đã cắn chết quái vật thằn lằn!” Từ Lệ đề nghị: “Đại đội trưởng, anh nên gọi chú Cửu đến đây, con dã thú này tấn công rất mạnh, có chú ấy ở đây sẽ an tâm hơn.”

“Đợi chú ấy bay đến đây, ít nhất cũng phải đến chiều mai mới có thể đến được.” Đại đội trưởng nói: “Nếu không thì như thế này, cô cứ để Tiểu Phương giúp đỡ một chút, nghe chú Cửu nói, cậu ấy cũng vô cùng lợi hại!”

“Vậy được rồi.” Từ Lệ vẫn rất xem trọng thực lực của Phương Dạ, suy cho cùng cái tên này cũng có sức mạnh vô tận và bản lĩnh nhanh nhẹn, kỹ thuật vật lộn cũng tương đối tốt, quen biết lâu như vậy, căn bản cô ta chưa từng thấy anh chịu thua dưới tay ai.

Khi cuộc điện thoại gọi đến, Phương Dạ đã sớm ngủ rồi, sau khi bị đánh thức đương nhiên anh sẽ có chút tức giận: “Alo, là ai quá đáng như vậy, giờ này còn gọi điện cho người ta?”

“Là tôi!”

“Tại sao lại là cô chứ?” Phương Dạ bất lực nói: “Nói nhanh đi, rốt cuộc có chuyện gì?”

Từ Lệ nói sơ lược về mọi chuyện một lần, khi nghe thấy có dã thú mới xuất hiện, hơn nữa sau khi biết kẻ chủ mưu phía sau vụ cướp người thằn lằn đi chính là Giang Long, Phương Dạ lập tức có tinh thần hơn.

“Vậy bây giờ ông ta đang ở đâu, tôi lập tức đi đến đó!”

“Mục tiêu của bọn họ hình như là núi Kỳ Lĩnh, tôi và Phùng Khang đã lên đường rồi.”

Mục tiêu của Từ Lệ rất rõ ràng, đầu tiên là tóm lấy Giang Long, sau đó mới nghĩ đến chuyện săn bắt dã thú, có lẽ tên này biết rõ nguồn gốc của dã thú.

Sau khi cúp máy không lâu, chiếc Koenigsegg màu xám bạc từ trong cửa vịnh Ngự Hải đi ra và lái xe về phía núi Kỳ Lĩnh.

Bởi vì Từ Lệ hứa rằng có thể sẽ không truy cứu về việc chạy quá tốc độ trong quá trình thi hành nhiệm vụ, Phương Dạ đã lái xe nhanh như gió với tốc độ đến cực điểm, Koenigsegg gần như biến thành một tia chớp màu bạc, khi đến chân núi Kỳ Lĩnh, đám người Từ Lệ vẫn còn đang trên đường đến.

Sau khi gọi thêm một cuộc điện thoại nữa để xác nhận đó là núi Kỳ Lĩnh, anh cho chiếc siêu xe dừng lại bên đường, sau đó men theo con đường nhỏ gồ ghề mà chạy lên núi, thứ nhất là tránh quấy rầy đến kẻ địch, thứ hai là gầm xe Koenigsegg không phù hợp để leo núi.

Sau khi Giang Tử Nhu tỉnh dậy, cô ta kinh hãi phát hiện mình vẫn ngồi trên chiếc ghế da, nhưng chiếc ghế đã bị người ta tháo ra khỏi xe và tùy tiện đặt trên ghế đá của một cái chòi nghỉ mát!

Cả người cô ta đều bị trói chặt bởi mấy sợi dây đai an toàn, ngay cả hai chân cũng bị buộc vào nhau, hoàn toàn không thể cử động được.

Xung quanh chòi nghỉ mát có một rừng cây nhỏ, bên kia là đỉnh núi trơ trụi, bên cạnh còn có một tấm bia đá lớn, bên trên có khắc hai chữ Kỳ Lĩnh với nét chữ rồng bay phượng múa đầy phóng khoáng.

Giang Tử Nhu lập tức hiểu được bây giờ mình đang ở chỗ nào, nhìn thấy xung quanh tối om mờ mờ ảo ảo, trong lòng cô ta run sợ, không nhịn được mà mắng lên: “Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào đã làm ra chuyện này vậy, mau thả tôi ra!”

Cô ta không hề nghĩ rằng người đó chính là Mạnh Tiểu Phát, bởi vì suy cho cùng đối phương cũng là thuộc hạ của cha mình, cho dù cho cậu ta mười lá gan thì cậu ta cũng không dám động đến mình!

“Cô chủ, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, cô ngủ có thoải mái không?”

Từ phía sau chòi nghỉ mát xuất hiện một bóng người, đó chính là Mạnh Tiểu Phát, người vừa rồi phụ trách lái xe.

“Thật sự là anh đã làm chuyện này sao?” Sau khi nhìn thấy cậu ta, Giang Tử Nhu nhất thời nổi trận lôi đình: “Rốt cuộc anh muốn làm gì, mau thả tôi ra!”

Mạnh Tiểu Phát khẽ mỉm cười: “Cô chủ, đừng nóng nảy, sau khi tôi hỏi xong câu hỏi, đương nhiên sẽ thả cô ra.”

Giang Tử Nhu thờ phào nhẹ nhõm, cô ta vừa mới nghĩ rằng đối phương muốn nhân cơ hội xâm phạm đến mình, nếu như chỉ muốn hỏi câu hỏi, vậy thì cô ta yên tâm hơn nhiều rồi.

“Anh muốn hỏi cái gì, có gì thì nói nhanh rồi thả tôi ra, cha tôi còn đang đợi tôi quay về.”

Mạnh Tiểu Phát ung dung nói: “Cô chủ, câu hỏi của tôi rất đơn giản, cô có bằng lòng gả cho tôi không?”

“Anh nói cái gì?” Đôi mắt của Giang Tử Nhu trừng to, như thể cô ta đã nghe thấy một chuyện buồn cười nào đó.

Mạnh Tiểu Phát lặp lại một lần nữa: “Tôi nói là, cô có bằng lòng gả cho tôi không?”

“Anh bị bệnh thần kinh hả, bảo tôi gả cho anh sao?” Giang Tử Nhu đột nhiên cười to: “Anh không tự soi gương để coi mình có đức tính gì hả, cho dù đàn ông trên thế giới này đều chết hết, tôi tuyệt đối cũng không thể gả cho anh!”

Sắc mặt của Mạnh Tiểu Phát tối sầm lại, cậu ta nói: “Nếu như đây là ý của anh Long thì sao?”

Giang Tử Nhu bĩu môi khinh thường: “Cha tôi vẫn chưa hồ đồ đến mức này, làm sao có thể đem tôi gả cho một tên côn đồ, hơn nữa còn là thuộc hạ của ông ấy, trừ khi mặt trời có thể mọc ở đằng Tây, đại khái là vậy đó!”

“Mặc kệ cô có tin hay không, chính miệng anh Long đã đồng ý rồi, ông ấy nói từ hôm nay, tôi chính là con rể của ông ấy!” Giọng nói của Mạnh Tiểu Phát có chút lạnh lùng.

“Anh đừng đứng đó mơ mộng hão huyền nữa, mau đưa tôi quay về đi, nếu không thì sớm muộn gì cha tôi cũng sẽ băm anh ra thành tám mảnh, sau đó ném xuống biển cho cá ăn!” Giang Tử Nhu nói một cách ngạo mạn.

Mạnh Tiểu Phát cười hả hê: “Cô không tin cũng không sao, bây giờ tôi sẽ gọi điện cho anh Long ngay, sau khi xác nhận xong, tối nay chúng ta có thể động phòng trước rồi.”

Giang Tử Nhu cũng không chịu yếu thế: “Được, bây giờ anh cứ gọi điện cho cha tôi đi, nếu như ông ấy thật sự nói như vậy, vậy thì tối nay tôi cứ tùy theo lời anh nói vậy!”

Mạnh Tiểu Phát lấy điện thoại ra, nhanh chóng tìm số điện thoại của Giang Long và gọi điện.

Ngay khi vừa gọi điện thoại, hai bóng đen đã lén lút lẻn đến gần chòi nghỉ mát, đó chính là tên vệ sĩ và tài xế đã đuổi theo họ suốt quãng đường.

Tên vệ sĩ giận dữ thì thào: “Tên khốn kiếp này quả nhiên đã trói cô chủ lại, thật sự to gan lớn mật mà!”

Tên tài xế nói: “Bây giờ phải làm sao, chờ anh Long đến đây hay là…”

Tính theo thời gian thì đám người của anh Long cũng sắp đến rồi.

“Anh ngốc thật đấy, cái tên thối tha đấy chỉ có một mình mà thôi, chỉ dựa vào một mình tôi cũng có thể xử lý được cậu ta, sao phải cần anh Long ra tay chứ?” Tên vệ sĩ xắn tay áo lên và nói: “Anh tự mình nghĩ xem, bây giờ tụi mình ngu ngốc đứng ở đây chờ sự cứu viện hay là tự mình ra tay cứu cô chủ, cái nào sẽ có công lớn hơn?”

Đương nhiên tên tài xế không ngốc: “Mấy lời này không phải vô nghĩa sao, đương nhiên là cái sau rồi!”

Tên vệ sĩ nói: “Vậy thì không phải xong rồi à, anh xem, Mạnh Tiểu Phát không có vũ khí bên người, hẳn là không thể lấy sự an toàn của cô chủ ra uy hiếp được, nhưng vì sự an toàn, anh sẽ thu hút sự chú ý của cậu ta ở phía trước, tôi sẽ lặng lẽ tiếp cận từ phía sau rồi tung đòn khóa cổ, đảm bảo cậu ta sẽ ngoan ngoãn nghe theo, công lao này không phải thuộc về hai đứa mình rồi sao?”

Tên tài xế do dự nói: “Anh chắc ăn bao nhiêu phần trăm?”

“100%!” Tên vệ sĩ móc từ trong túi ra một cây dùi cui điện cầm tay, mỉm cười nói: “Nhìn cái vật này đi, ngay cả trâu cũng có thể bị điện giật đến mức lật ngã, nếu như bị phát hiện, tôi cũng có thể hạ gục cậu ta trong thời gian sớm nhất!”



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.