Chương trước
Chương sau
Không chỉ là nhà họ Lâm, còn có võ quán Cực Đạo. Còn có toàn bộ chuyện Đông Hải, thậm chí quá nhiều.

Bản thân phải làm cho mình trở nên mạnh mẽ càng sớm càng tốt.

Như vậy, cô mới có thể đứng bên cạnh Giang Ninh, giúp anh chia sẻ nhiều chuyện hơn.

Giang Ninh từ nhà họ Lâm rời đi, trực tiếp đi Võ Quán Cực Đạo.

Trong võ quán, không khí có chút kỳ quái.

“Sư phụ”

Nhìn thấy Giang Ninh đến, Phương Thu đi lên, cau mày nói: “Mấy vị trưởng lão kia đã trở về ba vị, nhìn bộ dáng của bọn họ thì có vẻ tình huống tựa hồ có chút không thích hợp.

Tôi hỏi họ nhưng họ không nói gì, nhất định phải chờ sư phụ, đế nói với sư phụ”

Phương Thu không biết những người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng Giang Ninh đồng ý thả bọn họ rời đi, những người này vừa mới trở về núi Chung Nam, sao lại đột nhiên chạy về Đông Hải.

Chẳng lẽ, bọn họ thật sự thích nơi này sao?

“Quán chủ đến rồi! “

Có người kêu một tiếng, ngồi ở bên trong là mấy trưởng lão vẻ mặt không chút thay đổi, thậm chí có chứt ngốc trệ, trong mắt đột nhiên có quang mang, vội vàng đứng dậy vọt ra ngoài.

“Ầm ầm!”

Mấy người, đồng thời quỳ gối trước mặt Giang Ninh!

Sàn nhà đột ngột vang lên tiếng động khiến cho tất cả mọi người có mặt đều bị sốc.

Không chỉ Đàm Hưng mà cả Phương Thu cũng không ngờ những vị trưởng lão của dòng họ lánh đời lại có thế nói quỳ là quỳ.

Hơn nữa, Giang Ninh còn chưa nói câu nào.

“Mọi ngư Giang Ninh khế nhíu mày, liếc mắt nhìn mấy người đó: “Mọi người có ý gì vậy?

Một chuyện khác cũng khiến anh cảm thấy không ngờ nữa là mấy vị trưởng lão trong họ Hoàng Phủ đều là các trưởng lão của dòng họ lánh đời, địa vị rất được tôn sùng, lại cực kỳ coi trọng tôn nghiêm của mình.

Vậy mà lại quỳ xuống không hề do dự.

Bản thân anh cũng không hề ép buộc gì họ.

“Giang Ninh, cứu chúng tôi!”

Sắc mặt của trưởng lão Hoàng Phủ còn hơi tái nhợt, giọng nói run run, lớn tiếng kêu lên.

“Giang Ninh, xin hãy cứu chúng tôi!”

Vài người khác cũng đồng thời mở miệng hô, gần như mang theo cả tiếng khóc nức nở.

Mấy người Phương Thu lại kinh ngạc không thôi.

Nhờ Giang Ninh cứu bọn hợ?

Bọn họ mới vừa rời khỏi Đông Hải không bao lâu, không phải Giang Ninh đã bỏ qua cho bọn họ rồi sao, nếu không cho dù thực lực của bọn họ có mạnh đến mấy thì cũng đừng mơ tưởng có thể an toàn rời khỏi Đông Hải, trở lại núi Chung Nam.

Giờ sao lại quay về Đông Hải nhờ Giang Ninh cứu giúp rồi?

“Đứng lên đi”

Giang Ninh nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Núi Chung Nam…”

Trưởng lão Hoàng Phủ hít sâu một hơi: “Núi Chung Nam đã loạn rồi!”

“Họ Hoàng Phủ của tôi đã bị diệt sạch!”

Ầm ầm..

Vừa nghe vậy thì sắc mặt của đám người Đàm Hưng khẽ biến đổi vài lân, Phương Thu cũng sợ ngây người, cho là mình nghe lâm.

“Nhà họ An chúng tôi cũng bị người ta tập kích!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.