Chương trước
Chương sau
Sau cửa có người?

Lão Hoàng đế trong nháy mắt đã hiểu rõ có chuyện gì! Ông ta không thể hiện rõ tâm trạng, đứng dậy, híp mắt, chắp tay sau lưng, đi về phía cửa.

Tai của Tiểu Cửu cực kỳ nhạy bén, câu nói mà lão thái giám nói với Hoàng thượng, cũng bị hắn nghe rõ, trong lòng lại thấy khâm phục với lão thái giám này, cũng có vài phần tức giận – Thái giám chết tiệt, một câu nói nhẹ nhàng của lão, là tai nạn chết người đấy, xứng cho ngươi làm thái giám

Sau đó, Tiểu Cửu liền càng ngày càng nghe rõ bước chân của Hoàng thượng đang tới gần.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng mà khéo léo lọt vào tai hắn, lại khiến hắn nổi sóng trong lòng, sắp chết rồi, trong lòng cân nhắc xem nếu lão Hoàng đế thấy chân dung của mình, rút cuộc sẽ xảy ra tình huống như thế nào?

Là nổi trận lôi đình, sai người bắt mình lại!

Hay là bị một tên tùy tiện xông vào như mình mà tức giận muốn chết luôn?

Theo cách nghĩ của hắn, tốt nhất là tức giận mà chết mới tốt, Thiên Vũ công chúa kia cũng đỡ phải là quân cờ trong cuộc hôn nhân chính tị kia.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ, cơ hội bị mình làm cho tức giận vô cùng xa vời..

Thân là Hoàng đế, khi có sự kiềm chế siêu cường của Hoàng đế, nếu là vì việc này mà đã tức chết, vậy thì cả đời Hoàng đế này, phỏng chừng có lẽ đã chết hơn trăm lần.

Cho nên, nghĩ đi nghĩ lại, tình huống khả năng sẽ xuất hiện nhất của lão Hoàng đế là cái thứ nhất.

Trần Tiểu Cửu là không thể nào để lão Hoàng đế bắt mình lại được, trong lòng hắn đã cân nhắc xong xuôi, Hoàng đế nếu có nổi trận lôi đình, dám bắt mình, vậy thì mình sẽ hành động trước, khống chế lão Hoàng đế này lại, ha ha…, ép thiên tử làm thái giám, cảm giác này nhất định rất thoải mái. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - www.truyentop.net

Tiếng bước chân của lão Hoàng đế càng ngày càng gần.

Trái tim của Tiểu Cửu cũng nhảy loạn lên, lực thấu bách hải, đã có sự chuẩn bị để vận công.

Tiếng bước chân của lão Hoàng đế cuối cùng dừng lại, nhưng Tiểu Cửu lại không thấy bóng dáng của lão Hoàng đế đâu, đang lúc tưởng tượng, một gương mặt gầy gò mà vô cùng uy nghiêm lại dò xét tiến vào.

Thiên Vũ công chúa thấy vậy, vôi vàng nắm chặt cánh tay Tư Đồ, kích động tới mức suýt nữa thì ngất đi.

Lão Hoàng đế Tiểu Cửu liếc nhìn nhau, đồng tử dần nhỏ đi, tràn đầy sự nghiền ngẫm.

Không hề giận dữ lôi đình như trong tưởng tượng, điều này khiến Tiểu Cửu có chút khó hiểu, cơ thể như sụp đổ cũng dần dần dãn ra, nhất thời cũng không phỏng đoán được tâm tư của lão Hoàng đế.

Lão Hoàng đế chăm chú nhìn rất lâu, bỗng vươn cánh tay ra, ấn vào Tiểu Cửu, trong mắt hàm chứa nụ cười bất đắc dĩ.

Lúc này Trần Tiểu Cửu mới yên lòng.

Bất kể là lão Hoàng đế có bỏ qua cho mình không, hay là có ý đồ khác, vì trong Hoàng thất, không dám vạch trần mình, không để nhưng có chút là không thể nghi ngờ - vẻ mặt Hoàng đế tươi cười, dường như cũng không có ác ý gì với mình.

Lão Hoàng đế ho khan mấy tiếng, rồi mới nói với các cung nữ, thái giám:

- Các ngươi lui xuống hết đi! Trẫm muốn nói chuyện với Thiên Vũ công chúa.

Những thái giám, cung nữ kia không dám hỏi nhiều, khúm núm lui xuống.

Lão Hoàng đế buồn bã nói:

- Ra đi, lén lút trốn tránh, không dám gặp người sao?

Sau đó, liền thấy Tiểu Cửu mang theo vẻ mặt tươi cười như gió nhẹ quất vào mặt, ngoan ngoãn đi tới trước mặt Hoàng thượng, thở dài nói:

- Hoàng thượng, chúng ta thực sự tâm đầu ý hợp, bất luận thần trốn ở đâu, cũng không trốn khỏi suy nghĩ của Hoàng thượng.

Lão Hoàng đế lạnh mặt nói:

- Ngươi thật là to gan, gặp Trẫm, sao không quỳ?

Trần Tiểu Cửu nhìn thẳng vào đôi mắt vô cùng uy nghiêm của lão Hoàng đế, vẻ mặt bình tĩnh, không có chút nào là chịu sự khống chế bởi ánh mắt sắc nhọn của lão Hoàng đế, không kiêu ngạo, không xu nịnh nói:

- Thần là đại tế ti mà thiên thần cử xuống, nếu quỳ trước Hoàng thượng, chỉ e là sẽ bất kính với ngài, ồ…, vừa rồi Hoàng Thái Phi cũng bị thần quỳ, cũng không dám nhìn thần.

- Nói bậy, cái gì mà đại tế ti thiên thần cử xuống, ngươi lừa gạt được Hoàng Thái Phi, Trẫm sao có thể bị ngươi lừa?

Lão Hoàng đế thở phì phì cười thành tiếng, nghĩ vừa rồi thấy Hoàng Thái Phi bị Đại tế ti gì gì đó dọa là "quỳ ai người đó chết", sợ tới mặt không còn giọt máu, trong lòng lại cảm thấy vui sướng.

- Đúng vậy, Hoàng thượng ngài vạn sự ở ngực, quan sát thiên hạ, có ai có thể dám lừa gạt ngài?

Trần Tiểu Cửu giơ đuốc vuốt mông ngựa.

Lão Hoàng đế lắc đầu nói:

- Nghĩ một đằng, nói một nẻo!

Sau khi Tiểu Cửu khen xong, lại lạnh lùng nói với thái giám bên cạnh Hoàng thượng:

- Vị đại thúc này không nam không nữ, tai của ông thật là linh, dã lang cũng không bằng! Thật là khâmphục! Khâm phục.

Lão thái giám còng mình xuống, dường như không nghe thấy lời châm chọc của Tiểu Cửu.

Lão Hoàng đế hừ mạnh một tiếng, sẵng giọng:

- Không được vô lễ! Nam công công vẫn là người mà Trẫm vô cùng kính trọng, ngươi dám châm chọc sao?

Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng cười nói:

- Thần chỉ muốn đùa vị công công này một chút thôi mà.

Quay đầu lại cười, nói với Nam công công:

- Ha ha, Nam công công, xin chào, ta họ Trần, tên là Tiểu Cửu…

Lão Hoàng đế không để ý tới sự cợt nhả của Tiểu Cửu, xoay người nhìn Tư Đồ cô nương, sắc mặt uy nghiêm, từng chữ một nói:

- Là ngươi dẫn Trần Tiểu Cửu vào đây sao?

Tư Đồ cô nương hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống trước mặt lão Hoàng đế, run rẩy nói:

- Bệnh tình của Thiên Vũ công chúa rất phức tạp, tình hình khẩn cấp, Trần Tiểu Cửu đã thề là có thể cứu được Thiên Vũ công chúa khỏi nguy nan, thần quan tâm tới bệnh tình của Thiên Vũ công chúa, nhất thời tình thế cấp bách, nên đã dẫn Trần Tiểu Cửu vào, việc này là do thần thất lễ, xin Hoàng thượng không nên trách tội Thiên Vũ công chúa, cũng không nên trách tội Trần công tử, Tư Đồ xin chịu mọi tội danh.

Lão Hoàng đế đứng lên, đích thân đỡ Tư Đồ cô nương đứng dậy, hài lòng nói:

- Người con gái mà Trẫm thương nhất là Thiên Vũ công chúa, Tư đồ giám phó khi Thiên Vũ công chúa gặp nguy nan có thể mạo phạm tới quy củ trong cung, bỏ mặc nguy hiểm bị giết cửu tộc mà cứu người, Trẫm thực sự cảm kích, Trẫm không những không trách ngươi, Trẫm còn trọng thưởng cho ngươi.

- Đa tạ Hoàng thượng.

Sự bất an của Tư Đồ lúc này mới được buông xuống, thầm nghĩ suýt nữa vì tên Tiểu Cửu này mà mất đầu, thật là mạo hiểm.

Lão Hoàng đế nhìn khuôn mặt của Tư Đồ cô nương, buồn bã nói:

- Nếu sư phụ ngươi có tấm lòng như ngươi, cha mẹ của Thiên Vũ cũng sẽ không chết sớm như vậy, ôi…, tất cả đều tại nghiệt duyên.

Tư Đồ cô nương vẻ mặt khó hiểu, cũng không biết lão Hoàng đế tại sao lại phỉ báng sư phụ như vậy, không phải, chỉ là bĩu môi, nhỏ giọng nói:

- Ta…sư phụ ta là người tốt.

- Ha ha! Sư phụ ngươi đương nhiên là người tốt, nhưng là người tốt lại có thể hại người âm soa dương thác.

Lão Hoàng đế chỉ vào Tiểu Cửu, nói:

- Tuy Trần Tiểu Cửu là người xấu, nhưng lại cứu không ít người tốt, ai đúng ,ai sai, lại có thể phân biệt rõ thế nào?

Tư Đồ cô nương vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, không dám phản bác.

Lão Hoàng đế lại đi tới bên cạnh Thiên Vũ công chúa, xoa đầu nàng, dịu dàng nói:

- Đỡ nhiều chưa? Sao con lại ngốc vậy chứ? Linh dược kia kiếm không dễ, sao có thể tùy tiện vứt đi chứ?

- Phụ hoàng, con…

Thiên Vũ công chúa ôm lấy cổ lão Hoàng đế, khóc thất thanh lên.

Lão Hoàng đế ôm lấy Thiên Vũ, trong ánh mắt u oán, hiện ra sự yêu thương, cũng có chút ướt át, an ủi nói:

- Thiên Vũ phải nghe lời Phụ hoàng, sau này nhất định không được làm như vậy, nếu con có chuyện gì, ca ca máu lạnh của con, chẳng phải sẽ giết chết lão già này sao?

Trần Tiểu Cửu có thể nghe ra, trong lời nói của Hoàng thượng " ca ca máu lạnh" kia, nhất định là chỉ Bạch công tử.

Hắn quan sát tỉ mỉ nhất cử nhất động của lão Hoàng đế, phát hiện tình cảm của ông ta với Thiên Vũ là từ tận đáy lòng, không giống giả bộ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần lão Hoàng đế có tình cảm sâu đậm với Thiên Vũ công chúa, vậy thì việc giao dịch chính trị của Thiên Vũ công chúa kia vẫn có hi vọng lật ngược tình thế.

Lão Hoàng đế nói chuyện vài câu với Thiên Vũ công chúa, trong giọng nói đầy tình cảm, dường như khiến người ta khó mà tưởng tượng được đây chính là vị Hoàng đế Đại Yến uy nghi thiên hạ.

Một lúc lâu sau, lão Hoàng đế ho khan mấy tiếng, vẻ mặt vô cùng mỏi mệt.

Ông ta đứng dậy, vuốt mái tóc của Thiên Vũ công chúa, giận dữ nói:

- Thiên Vũ bảo trọng, Phụ hoàng muốn đi nghỉ ngơi một lát, ôi, già rồi, sức khỏe cũng kém đi nhiều.

Lão Hoàng đế đi tới cửa, vừa dừng lại mấy bước, cũng không quay đầu lại, trầm giọng nói:

- Nửa canh giờ sau, tới Long Văn trai gặp ta, giữa chúng ta, cũng nên nói chuyện một lúc.

Trần Tiểu Cửu đương nhiên biết lão Hoàng đế đang nói chuyện với mình, nhìn bóng dáng uy nghi có vẻ hơi tập tễnh của lão Hoàng đế, trong lòng hắn hiện lên sự bất đắc dĩ của hình ảnh mặt trời xuống núi.

Thiên Vũ công chúa lại rúc vào lòng Tiểu Cửu, đôi mắt chợt lóe lên, có vẻ kích động, quan tâm nói:

- Tiểu Cửu ca, huynh vẫn đừng nên gặp Phụ hoàng muội, muội đưa huynh ra khỏi cung nhé, tính tình phụ hoàng cổ quái, lúc trước đối xử tốt với huynh, lúc sau nói không chừng lại bắt huynh vào nhà lao.

- Không nghiêm trọng như vậy đâu.

Trần Tiểu Cửu vuốt cái trán mượt mà của Thiên Vũ công chúa, bỡn cợt nói:

- Muội yên tâm, ta và Hoàng thượng là bạn cũ, Hoàng thượng vừa rồi không giết ta, sau này cũng sẽ không có cơ hội giết ta, hơn nữa, tâm trạng của Hoàng thượng hiên giờ đang rối bời, đợi ta tới chải chuốt, đâu có nỡ làm khó ta chứ?

Thiên Vũ công chúa do dự:

- Nhưng, muội thấy lo, nói những lời đại nghịch bất đạo, Phụ hoàng rất biết diễn trò.

Trần Tiểu Cửu lắc đầu:

- Ta nhìn ra, Hoàng thượng yêu thương muội, tuyệt đối không phải giả bộ.

Thiên Vũ công chúa gật đầu rất mạnh:

- Phụ hoàng đối với muội rất tốt, chỉ là muội có oán niệm với Phụ hoàng.

Trần Tiểu Cửu cười nói:

- Cái này không tốt sao? Chỉ cần Hoàng thượng quý muội, yêu ai yêu cả đường đi, vì vậy cũng sẽ không tùy tiện động thủ với ta, hơn nữa, vì hủy bỏ hôn ước chính trị kia, đánh gãy gông xiềng trói buộc trên người muội, cho dù Hoàng thượng muốn giết ta, ta cũng phải trực diện gặp Hoàng thượng, xem rút cuộc là quyền hành của Hoàng thượng lợi hại hay là tài ăn nói của ta lợi hại?

Nửa canh giờ sau, Trần Tiểu Cửu được cung nữ kia của Thiên Vũ công chúa dẫn đi, đến Long Văn Trai.

Long Văn Trai nằm ở phía đông của Hoàng cung, thấp thoáng trong những rặng cây thông, là nơi Hoàng thượng đọc sách khi còn nhỏ.

Trần Tiểu Cửu tới cửa của Long Văn Trai, liền thấy Nam công công vẻ mặt đầy nếp nhăn, đang đứng đợi mình ở cửa.

Hắn nói với tiểu cung nữ:

- Ngươi quay về đi! Bảo Thiên Vũ công chúa yên tâm, không cần bận tâm tới ta.

Nam công công dẫn Tiểu Cửu xuyên qua một dòng suối nhỏ, đi xuyên qua rừng thông, đi tới một cái đình có màu sắc cổ xưa.

Chỉ thấy lão Hoàng đế đang đứng trên thư án, kéo tay áo, cầm chặt bút lông, luyện thư pháp.

Nhìn thấy Tiểu Cửu tới, liền cười vẫy Tiểu Cửu đi tới trước, chỉ vào cái chữ trên giấy, có thâm ý nói:

- Chữ này đọc là gì?

.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.