Chương trước
Chương sau
Thiên Vũ công chúa cũng không cần dùng sức, đặt cái cằm mềm mại lên trên bàn tay của Tiểu Cửu, đôi mắt đen nháy, phát ra ánh hào quang trong suốt, lặng lẽ nhìn Tiểu Cửu, giọng nói êm ái:

- Tiểu Cửu ca muốn gọi là gì, thì gọi là như vậy! Dù sao chỉ cần trong lòng huynh coi muội là Tiểu Thư Đồng là được rồi.

Nhìn dáng vẻ ngây ngô, đáng yêu của Thiên Vũ công chúa, Tiểu Cửu vừa thương vừa yêu, kéo nàng lại gần, ngồi lên đùi mình, vui thích nói:

- Khi không có ai, ta sẽ gọi muội là Tiểu Thư Đồng! Như vậy sẽ thân thiết hơn.

- Được.

Thiên Vũ công chúa thân thiết ôm lấy cổ của Tiểu Cửu, đôi mắt đen nháy lòng vòng, quan tâm nói:

- Tiểu Cửu ca, ca ca của muội, huynh ấy khỏe chứ?

- Khỏe! Ca ca của muội giờ đã trở thành anh hùng ái quốc rồi, rất uy phong! Nhưng, trong hai chữ anh hùng, có một nửa là công lao của ta.

Tiểu Cửu cười hì hì, đại khái nói một lượt về những việc của Bạch công tử cho Tiểu Thư Đồng nghe.

Tuy chiến trường ác liệt, mạo hiểm vô cùng, nghe kích thích lòng người, nhưng Thiên Vũ công chúa vừa uống thuốc xong cũng không lo lắng có việc gì xảy ra.

- Ha ha..., muội nói xem ca ca của muội có nên cảm tạ Tiểu Cửu ca không?

Trần Tiểu Cửu dõng dạc nói.

Thiên Vũ công chúa ôm ngực, tiêu hóa một trận, mới dịu dàng nói:

- Nhưng ca ca muội sẽ không phụ tình của huynh, trong xương tủy của huynh ấy coi công lao như cặn bã, căn bản không thèm để ý.

Trần Tiểu Cửu gật đầu:

- Đúng vậy, ta cũng biết, Bạch công tử ở ngoài tiền tuyến chống địch, vẫn là vì đại nghĩa dân tộc, thật không phải vì muốn chiếm đoạt công lao gì đó, cũng giống như các bằng hữu của ta, đó là có lối suy nghĩ hoàn toàn bất đồng.

- Tiểu Cửu ca, chính vì huynh hiểu ca ca muội, nên các huynh mới trở thành bằng hữu.

Thiên Vũ công chúa nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Tiểu Cửu, nói:

- Tiểu Cửu ca, muội biết cái tư tưởng mà huynh vừa nói không giống với bằng hữu mà huynh nhắc tới là ai?

- Muội biết?

Trần Tiểu Cửu kinh ngạc.

- Không phải chính là Diệp Ngâm Phong sao?

Vẻ mặt Thiên Vũ công chúa hiện ra nụ cười bỡn cợt:

- Tất cả các quan lớn trong kinh thành đều biết, phong cách làm việc của ca ca muội và Diệp Ngâm Phong hoàn toàn trái ngược, cái gọi là "đạo bất đồng, bất tương vi mưu" (tức là không cùng chí hướng thì không thể cùng mưu việc lớn", cũng chính là chỉ hai người đó.

Thiên Vũ công chúa nhìn gương mặt bừng tỉnh của Tiểu Cửu, lại nghi ngờ nói:

- Nhưng, Tiểu Cửu ca không ngờ có thể vừa làm bạn với ca ca muội, vừa làm bạn được với Diệp Ngâm Phong, Thiên Vũ nghĩ thế nào, cũng nghĩ không ra được kết quả.

- Tinh thần của ta không bình thường, Tiểu Thư Đồng đương nhiên nghĩ không thông rồi.

Trần Tiểu Cửu cười ha ha, dùng đầu rí vào trán Thiên Vũ công chúa, bỡn cợt nói:

- Không nghĩ ra thì không cần nghĩ, mệt người, Tiểu Cửu ca đau lòng.

Trong lòng Thiên Vũ công chúa thấy ngọt ngào, bĩu môi, đáng thương nói:

- Tiểu Cửu ca, lần này nếu huynh không để ý, muội có thể thật sự khiến huynh đau lòng mãi mãi.

- Đừng nói ủ rũ.

Trần Tiểu Cửu sa sầm mặt, nhìn Thiên Vũ, sẵng giọng:

- Nhất định là muội xảy ra chuyện gì đó, lại cứ không để cho người khác biết, muội nói cho Tiểu Cửu ca biết đi, Tiểu Cửu ca đương nhiên sẽ làm chủ thay cho muội, hơn nữa, ta nhớ, thuốc cứu mạng muội còn rất nhiều! sao lại đột nhiên không có rồi? ta cảm thấy rất kì lạ.

Thiên Vũ công chúa cúi đầu, bộ dạng như làm sai điều gì, buồn bã nói:

- Số dược hoàn đó...muội vứt đi rồi.

- Vứt đi rồi?

Trần Tiểu Cửu kinh ngạc, vội nói:

- Tại sao muội lại vứt đi?

Thiên Vũ công chúa gảy cái áo, bĩu môi, nói lầm bầm:

- Muội...muội không muốn sống, cho nên vứt đi.

Trần Tiểu Cửu ấn vào cái trán trơn bóng của Thiên Vũ công chúa, giận dữ nói:

- Tiểu Thư Đồng, ta biết muội nhất định xảy ra chuyện lớn gì đó mà không giải quyết được, nhưng cũng không thể có ý nghĩ tự sát được, nếu muội đi rồi, ca ca của muội Bạch công tử sẽ đau lòng biết bao? Ta cũng sẽ đau lòng biết bao?

Giọng nói của Thiên Vũ công chúa êm ái:

- Đúng vậy, sau đó, muội biết muội không nỡ rời xa ca ca muội...càng...càng không nỡ bỏ Tiểu Cửu ca, cho nên muội lại hối hận rồi, thế nên mới muốn triệu Tư Đồ cô nương vào cung, muốn cứu mạng muội, lại không ngờ liễu ám hoa minh, Tiểu Cửu ca lại xuất hiện trước mặt Thiên Vũ.

Dứt lời, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại chảy xuống hai hàng lệ đáng thương.

Trần Tiểu Cửu ôm chặt Thiên Vũ công chúa vào lòng, an ủi nói:

- Tiểu Thư Đồng đừng sợ, may mà chưa gây ra họa lớn, bây giờ muội nói cho huynh nghe tại sao lại có chuyện đó? Tiểu Cửu ca thần thông quảng đại, cho dù là trời sập xuống, ta cũng có thể hóa giải đại họa cho muội.

Thiên Vũ công chúa nghe tới đây, không khỏi ôm cổ Tiểu Cửu, vết nước trong mắt nàng dần dần ngưng kết lại, phát ra tiếng khóc lớn, nước mắt rơi lia lịa xuống quần áo của Tiểu Cửu.

- Tiểu Cửu ca, muội phải lấy chồng rồi..., nhưng muội không muốn lấy...

Cái gi?

Trần Tiểu Cửu vừa nghe, nổi trận lôi đình, liền đứng phắt dậy, hai mắt đỏ ngầu, kêu gào nói:

- Tiểu Thư Đồng, muội nói cho ta biết, là tên khốn khiếp nào ép muội lấy chồng? Ta mang kiếm đi chém vụn hắn, làm phân bón trong hoa viên.

Thiên Vũ công chúa khóc đến đáng thương, nức nở nói:

- Là Phụ hoàng.

- Là...là Hoàng thượng?

Trần Tiểu Cửu vừa rồi còn hùng hổ muốn giết người, nhưng vừa nghe thấy là Hoàng thượng bức hôn, nhất thời đứng sững sờ ở đó, nhuệ khí sát phạt nhất thời bị lui đi một nửa.

Tiểu Cửu tuy dũng mãnh, tuy trí tuệ, nhưng vẫn là người tự biết mình, dũng khí của cá nhân lợi hại hơn nữa, còn có thể đấu tranh với đệ nhất thiên hạ minh đao minh thương sao?

Nhưng phàm là những người làm như vậy, không phải là thằng ngốc, thì cũng mắc bệnh tâm thần.

Xem ra, lúc này không thể không cứu quốc rồi.

Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ thu lại Hiên Viên kiếm về vỏ đao, mới ngồi xuống, ôm lấy Thiên Vũ công chúa, nghi ngờ nói:

- Hoàng thượng ép muội lấy ai?

Thiên Vũ công chúa giận dữ nói:

- Con trai của Định Nam vương – Ngô Đồng.

- Con trai của Định Nam vương?

Trần Tiểu Cửu vừa nghe, trong lòng không khỏi hít một hơi, trong lòng đã mơ hồ đoán được, đây là một việc hôn nhân có liên quan tới chính trị.

Trần Tiểu Cửu vốn cho rằng nếu là con trai của một vị đại thần nào đó trong kinh thành, hoặc là một tướng quân nào đó nắm giữ binh quyền, chỉ cần mình tự ý dùng một vài thủ đoạn, là nhất định có thể ép đối phương.

Nhưng, con trai của Định Nam vương thì không giống.

Lúc này Định Nam vương thế lực rất lớn, nghiễm nhiên giống như là nước trong cùng nước, tài chính, thuế má đều một tay nắm giữ, cũng không nộp cho quốc khố, mà trái lại triều đình hàng năm còn phải đẩy bạc cho y.

Định Nam vương hiện giờ binh hùng tướng mạnh, khí thế cao ngất, ai dám chọc tới chứ?

Cái này là điều kiện bất lợi tiên quyết, đều khiến Tiểu Cửu cảm thấy khó xử.

Thiên Vũ công chúa thấy khuôn mặt Tiểu Cửu hiện ra chút khó khăn, trái tim nhảy loạn lên, nhẹ giọng nói:

- Tiểu Cửu ca, có phải huynh thấy khó xử không? Hay là huynh không dám đối mặt với Phụ hoàng muội, hay là không dám đối diện với Định Nam vương? Hay là, huynh không định cần muội rồi?

Nói đến câu cuối cùng, Thiên Vũ công chúa run rẩy, đôi mắt vụt sáng, sợ mình đoán trúng trái tim của Tiểu Cửu.

- Tiểu Thư Đồng nói gì vậy chứ?

Trần Tiểu Cửu kéo tay Tiểu Thư Đồng, chân thành nói:

- Chính là cho dù Phụ hoàng muội nhường lại vị trí Hoàng đế cho ta, đổi lại muội đi lấy người khác, Tiểu Cửu ta cũng sẽ không đồng ý. Tiểu Thư Đồng, nếu muội còn nghĩ linh tinh nữa, chọc ta tức giận, Tiểu Cửu ca sẽ không để ý tới muội nữa đâu.

- Ai dà, dọa ta muốn chết!

Thiên Vũ công chúa vỗ ngực, nhìn vào mắt Tiểu Cửu, vui mừng nói:

- Muội biết, Tiểu Cửu ca đối với muội tốt nhất mà, cho dù cho Tiểu Cửu ca một núi vàng bạc, cũng không thể ngăn cản Tiểu Cửu ca đối tốt với muội.Sưu tầm by Jiuzhaigou

Trần Tiểu Cửu cười ha ha,lại nói với Thiên Vũ công chúa:

- Câu này ta thích nghe, nhưng, việc này không phải là nhỏ, tuyệt việc bình thường không thể so sánh được, phải cần giải quyết hoàn toàn việc này, đầu tiên phải thu phục Định Nam vương, sau đó thu phục Phụ hoàng muội! Nhưng, Tiểu Thư Đồng yên tâm, tuy việc này rất khó giải quyết, nhưng ta nhất định sẽ khiến Hoàng thượng thu lại mệnh lệnh.

Thiên Vũ công chúa nghe vậy, nín khóc mỉm cười, cao hứng vỗ tay:

- Tiểu Cửu ca, có huynh bảo vệ muội, muội thật sự rất vui.

Hai người nói chuyện rất lâu, Trần Tiểu Cửu kể mấy câu chuyện cười, cuối cùng khiến Thiên Vũ công chúa cười khanh khách, giải thoát sự sợ hãi trong nàng.

Đang lúc đùa giỡn, chợt nghe thấy có tiếng cung nữ vội vàng hấp tấp:

- Hoàng thượng giá lâm, thứ cho Lam Nguyệt không tiếp đón từ xa.

Giọng nói của cung nữ kia rất lớn, dường như là muốn truyền tin cho Tiểu Cửu và Thiên Vũ công chúa.

Trần Tiểu Cửu, Thiên Vũ công chúa vừa nghe, liền hoảng hồn.

Hoàng thượng sao lại tới đây vào lúc này chứ? Trần Tiểu Cửu vội đi chung quanh mấy bước, tự trách bản thân, nếu vẫn đeo mặt nạ thì tốt rồi, còn có thể giả dạng là Đại Tế ti, lừa gạt được lão Hoàng đế.

Còn bây giờ mình sớm đã gặp qua Hoàng đế, còn chơi cờ, ông ta nhất định sẽ nhận ra mình, nếu mình bị ông ta nhốt trong này, lão Hoàng đế này hẳn là sẽ tức giận cỡ nào?

Trần Tiểu Cửu cuống cuồng, nhảy lên giường, lại cảm thấy không ổn.

Thiên Vũ công chúa trong cái khó liền nó cái khôn, chỉ vào phía sau cửa.

Trần Tiểu Cửu mừng rỡ, vèo một cái, nhảy ra khỏi giường, lặng yên không một tiếng động trốn sau cửa.

Vừa mới nấp xong, lão Hoàng đế vừa ho khan, vừa đi vào:

- Thiên Vũ, thế nào rồi? Con làm Phụ hoàng sợ quá.

Giọng nói dịu dàng và hiền hậu, dường như rất quan tâm tới Thiên Vũ.

Trong lòng Trần Tiểu Cửu liền khinh bỉ nhìn lão Hoàng đế: Ông giả vờ cái gì chứ? Nếu thật sự yêu thương Thiên Vũ, sẽ không coi nàng là một quân cờ phục vụ ông?

Trần Tiểu Cửu nghe thấy tiếng bước chân, còn thấy rất nhiều cung nữ thái giám đi theo, trong đó có mấy người rất nhẹ nhàng, bước đi không hề có tiếng động, xem ra hẳn là cấm vệ bên cạnh lão Hoàng đế.

Lão Hoàng đế và Thiên Vũ công chúa hàn huyên một lát, thấy bệnh tình của Thiên Vũ công chúa không sao, ông ta vui mừng nói:

- Cơ thể của Thiên Vũ gầy yếu, có thể được thiên thần cử Đại Tế Ti ra tay giúp đỡ, thực sự là may mắn của Thiên Vũ. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - truyentop.net

Lại nói với Tư Đồ cô nương,:

- Ồ, đúng rồi, Tư Dồ giam không phải nói Đại Tế Ti vẫn chưa đi khỏi sao? Đại Tế Ti ở đâu vậy, Trẫm sao không thấy? Mau bảo Đại Tế Ti ra đây, Trẫm sẽ trọng thưởng.

Lời vừa nói ra, Thiên Vũ công chúa, Tư Đồ, tiểu cung nữ đều ngây người, ngay cả Trần Tiểu Cửu luôn luôn thông minh tới cực điểm cũng không biết nên ứng phó thế nào.

Lão Hoàng đế nói xong, lại không thấy có ai trả lời, thấy kỳ lạ, lại thấy sắc mặt Thiên Vũ công chúa, Tư Đồ, tiểu cung nữ rất cổ quái, liền biết bên trong có mưu mô gì.

- Đại Tế ti...người đâu?

Giọng nói của lão Hoàng đế trầm xuống, không giận mà hàm chứa uy nghi, lại hỏi thêm lần nữa.

Không ai trả lời!

Một thái giám già nua bên cạnh lão Hoàng đế, nhắm mắt nín thở, vận công, bên tai hơi rung lên.

Lát sau, lão mở to mắt, đi tới gần, thì thầm với lão Hoàng đế:

- Hoàng thượng, sau cửa có người, vả lại võ công cực cao cường, không dưới nô tài...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.