Chương trước
Chương sau
Trần Tiểu Cửu nghe thấy giọng nói khờ dại như vậy, liền ngồi bên cạnh vách núi cười nhẹ, sau đó nghĩ đến chỗ phấn khích, thực sự không khống chế được nụ cười trong phổi, đặt mông ngồi trên bụi cỏ, vỗ đùi bật cười ha hả.

Gương mặt anh tuấn đỏ bừng, tựa như mông khỉ đầy màu sắc.

Nguyệt Thần không biết vì sao Trần Tiểu Cửu lại cười như vậy, giận dữ nói:

- Đại dâm tặc, ngươi mắc bệnh điên rồi sao? Ta nói một câu, đáng để ngươi điên cuồng như một con lừa thế sao?

- Nàng ngốc này, sao có thể ngốc như vậy? ngốc…, ngốc đến mức ngay cả Cửu ca ta cũng không nỡ đánh mông nàng…

Trần Tiểu Cửu ôm bụng, cười đứt quãng, khóe mắt có chút nước rơi ra vì cười.

- Dâm tặc, ta đâu có ngốc? Ngươi phải nói rõ với ta? Bằng không...xem ta sau này trừng trị ngươi thế nào...hừ...ta...ta sẽ đánh nát mông ngươi, rồi rắc muối lên...sau đó nướng trên lửa để ăn... Bạn đang đọc truyện được copy tại truyentop.net

Nguyệt Thần cao giọng oán trách, cơ thể như ngọc lả lướt trên vách núi rung động, vẻ mặt tuyệt mỹ đầy cay đắng, phẫn uất và hậm hực.

Đường đường là Nguyệt Thần, sao có thể rơi vào mảnh đất này?

Vết thương của cô chưa lành, lại thêm vết thương mới, gãy xương sườn, dưới sự buộc chặt của sợi dây thừng, tìm vị trí sai, chỉ cần hơi có cử động, sẽ đau đến chết đi sống lại; còn chỗ xương bả vai lại có cảm giác ngứa, dường như có thư thế lan tràn.

Lúc này trong lòng nàng biết rõ, mũi tên của tên thái giám già kia là mũi tên độc.

Trần Tiểu Cửu nhàn hạ ngồi trên cỏ, đâu thể cảm nhận được sự khổ sở của Nguyệt Thần, quơ cánh tay trêu đùa nói:

- Nguyệt Thần tỷ tỷ, phiền tỷ dùng cái đầu ngốc của tỷ suy nghĩ lại, nếu tỷ không sinh được con, ta cho dù đánh nát mông tỷ, tỷ có thể sinh được sao?

Nguyệt Thần hơi sửng sốt, một lúc sau, mới tỉnh ngộ ra.

- hi hi.

Khóe miệng tròn đỏ của cô nhẹ nhếch lên, đột nhiên cười nhẹ, khuôn mặt như hoa hồng, khiến Cửu Thiên Huyền nữ đều phải ghen tị, tươi đẹp như hoa đào, đẹp không sao tả xiết, tiếng cười của nàng quyến rũ, như mộng như ảo, trong thung lũng yên bình tràn ngập tiếng nhộn nhạo, khiến người ta miên man bất định.

Trần Tiểu Cửu lắng nghe âm thanh của tự nhiên, ngơ ngẩn một chỗ, lạc trong sự say mê đó rất lâu, không thể kiềm chế được.

- Ai…

Đang lúc Trần Tiểu Cửu tâm linh bất định, thưởng thức tiếng chuôn đẹp nhất của thế gian, Nguyệt Thần chợt quát to, khiến hắn tỉnh lại trong cơn mơ.

- Nàng sao vậy? Nguyệt Thần tỷ tỷ…

Trần Tiểu Cửu sợ nàng bị rắn độc cắn, đâu óc vô cùng lo lắng, vội lên tiếng hỏi.

- Ta…ta vừa cười hơi quá, mấy cái xương sườn kia như đâm vào lục phủ ngũ tạng….. đại dâm tặc, ta…ta đau quá…ngươi…ngươi mau cứu ta với…

Nguyệt Thần tiếp tục nói đứt quãng.

- Được…nàng…nàng cố gắng chịu đựng, đại dâm tặc lập tức tới cứu nàng…

Trần Tiểu Cửu vội bắt lấy dây thừng, lau mồ hôi trên mặt, hai tay dùng sức, vội vàng mà chắc chắn kéo Nguyệt Thần lên.

Trong bóng tối đen kịt, khoảnh khắc đầu tiên xâm nhập vào ánh mắt của Trần Tiểu Cửu, là gương mặt tuyệt đẹp của Nguyệt Thần, đôi mi mắt thanh tú của cô nhíu lại, nước mắt quanh quẩn bên khóe mắt, một sự ủy khuất quyến rũ, tận hiển không thể nghi ngờ.

Mẹ ơi…báu vật, một báu vật xinh đẹp tuyệt đỉnh.

Trần Tiểu Cửu không tự chủ được liền liếm môi, lúc nhất thời nhìn tới ngây người.

Nguyệt Thần dịu dàng nói:

- Đại dâm tặc, ngươi nhìn gì, lẽ nào ngốc rồi sao? xương sườn ta đau quá…, ngươi mau đỡ ta lên cỏ đi, nằm thẳng một lúc.

Trần Tiểu Cửu vỗ đầu, khiến mình tỉnh lại trong cơn mơ mê man, giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy vòng eo mềm mại của Nguyệt Thần, từ từ đặt nàng nằm trên bãi cỏ.

Cả quá trình ngắn gọn, thư hoãn không chút ướt át này như một tiểu trượng phu che chở nàng.

Nguyệt Thần nhìn trong mắt, đôi mắt đẹp hiện ra đại dâm tặc vô cùng chua xót, biết rõ mình phải giết hắn, sao còn có thể đối với mình tốt như vậy?

- Nàng cố chiu đựng, ta giúp nàng cởi dây thừng ra trước.

Hắn giở tròn, bỏ sợi dây thừng đang buộc trên người Nguyệt Thần ra, chợt ra tay, sờ vào chỗ eo của Nguyệt Thần. Một bàn tay linh hoạt, cúc áo cuối cùng, bị Trần Tiểu Cửu thoải mái cởi bỏ.

Gió nhẹ khẽ lướt qua, lộ ra cái bụng trắng ngần của Nguyệt Thần.

Nguyệt Thần nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy bụng mình khẽ mát, trong lòng biết không ổn: không được, đại dâm tặc này quả nhiên động thủ với mình.

- Ừ…không nên….

Nguyệt Thần cố nén sự đau đớn lại, giơ tay che cái bụng trắng nõn của mình, trong đôi mắt bắn ra tia sợ hãi, thất kinh nói:

- Đại dâm tặc, ngươi…ngươi muốn làm gì? Ta…ta sao có thể để ngươi đạt được…

Trần Tiểu Cửu vẻ mặt nghi vấn nói:

- Lão bà, nàng không phải nói xương sườn bị gãy, đã đâm vào lục phủ ngũ tạng sao? Bây giờ ta đang giúp nàng chỉnh lại! Nếu không để lâu, hậu quả sẽ khó lường.

Hắn nói xong, vội giơ tay lên, muốn cởi cúc áo thứ hai của cô.

- Không cần…

Nguyệt Thần sợ hãi kêu lên, trong lúc bối rối, bàn tay ngọc ngà vội nắm lấy bàn tay to của hắn, phòng hắn tiến thêm một bước nữa, nhân cơ hội sợ soạn cơ thể mình:

- Ngươi…ngươi rút cuộc muốn làm gì? Đại dâm tặc, ngươi cuối cùng đã lộ ra bộ mặt thật rồi..

Trần Tiểu Cửu từ trong mắt Nguyệt Thần nhìn ra sự cảnh giác và quỷ dị, thở phào nói:

- Nguyệt Thần tỷ tỷ, nàng xem bộ dạng cả người đầm đìa máu của nàng đi, ta cho dù là đại dâm tặc, cũng không thể trong hoàn cảnh nàng tiều tụy thế này mà giở trò được, cho dù nàng muốn, ta cũng sẽ không thực hiện theo nàng.

- Ai muốn …muốn cùng ngươi ?

Nguyệt Thần nhẹ giọng nói:

- Ta mới không tin vào lời ma quỷ của ngươi, ngươi đương nhiên là mưu đồ gây rối với ta.

Trần Tiểu Cửu vẻ mặt đau khổ, đột nhiên sinh ra ác tâm, hắn nắm lấy tay Nguyệt Thần, đột ngột dẫn tới phía dưới khố hạ của hắn, để bàn tay nhỏ của cô tùy ý tiếp xúc với tiểu kim cương của hắn.

- Đại dâm tặc..ngươi làm gì…chết rồi….ai thích cái đồ đó của ngươi…

Nguyệt Thần khóe mắt rơi ra một giọt nước mắt trong suốt, thần sắc tràn đầy sự ủy khuất.

- Nàng cho là ta đang đùa giỡn nàng sao?

Trần Tiểu Cửu đặt mông ngồi xuống cỏ, trong miệng ngậm một cây cỏ, không thèm để ý nói:

- Nếu ta sinh ra ngạt niệm với nàng, tiểu đệ đệ dưới khố sẽ bộc lộ hết tài năng; nhưng nàng vừa thử qua rồi đấy, tiểu kim cương dưới khố của ta vẫn mềm nhũn như vậy, yên tĩnh ngủ trong chiếc quần ấm áp của ta, không có chút hứng thú nào với nàng., nàng…còn còn có gì không yên tâm nữa?

- Ừ…cái này….theo cách nói của ngươi…thật sự…thật sự là ta trách nhầm ngươi rồi….

Nguyệt Thần vẻ mặt u oán nhìn Trần Tiểu Cửu, đôi tay ngọc ngà nắm lấy cây cỏ, bộ dạng rất mê ngươi, cực giống với tiểu trượng phu chăm sóc cho vợ.

- Hừ…Lòng tốt biến thành lòng lang dạ sói, ta tuy đê tiện, nhưng vẫn không hạ lưu đến mức cưỡng bức các cô gái rơi vào cảnh yếu ớt này.

Trần Tiểu Cửu kinh ngạc nhìn Nguyệt Thần vẻ mặt u oán, mang theo nhiều ủy khuất, tiểu kim cương dưới quần không ngờ có xu thể ngẩng lên.

Con bà nó, sao lại có phản ứng rồi? Ta khinh bỉ chính mình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.