- Trần công tử, môn công phu này ta..ta cũng không hiểu lắm, ôi...cũng được, ta lặng lẽ trở về sơn môn, ăn trộm tâm pháp đã. Sau khi lên kinh, ta sẽ cho ngươi tâm pháp, còn lại phải trông vào ngộ tính của ngươi.
Trần Tiểu Cửu cười lớn, vỗ bả vai dõng dạc nói:
- Khang huynh, huynh tuyệt đối không được nuốt lời đấy….ta vô cùng ngưỡng mộ cái môn tâm pháp này, hạnh phúc cả đời của các lão bà yêu của ta tùy thuộc vào môn tâm pháp này đấy
- Ừ…được…được thôi….
Trong lòng Khang Thiết thực sự đau lòng, môn tâm pháp này bị Trần Tiểu Cửu ngang ngược cướp đi như vậy, bản thân còn cần hao tổn tâm cơ tính toán, khổ sở chạy đường vòng, ta vất vả hoàn toàn xứng đáng.
May mà thằng nhãi này chỉ là đưa ra hai điều kiện, nếu đưa ra thêm vài điều kiện nữa, còn không phải là làm khó xử mình hay sao?
Trần Tiểu Cửu đứng bên cạnh vách núi, một lòng nghĩ tới cái lợi của môn tâm pháp này, chợt nghe thấy phía dưới vách núi, giọng nói oán hận lại truyền tới:
- Đại dâm tặc, ngươi luyện môn công phu gì vậy? Có phải có…có gì khó nói không, khó tránh tuổi trẻ, lại trở thành cái thùng rỗng kêu to sao? chậc chậc…thật là nực cười.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, bĩu môi nói:
- Lão bà, ta vì nuôi dưỡng cái tiểu sắc nữ cô, một đêm bảy lần, chiến đấu liên tục, ngày đêm lao động, cơ thể quả nhiên là bị hao mòn nhiều, đợi ta luyện xong môn công phu này…hừ…chắc chắn là khiến cô thở dốc liên tục, nửa tháng mười ngày không muốn ra khỏi giường, xin ta vu sơn cùng cô.
- Ngươi…đại dâm tặc nhà ngươi, trêu chọc cô gái yếu ớt như ta, cái đó…cái đó "ngày đêm làm lụng" đó, có gì tốt chứ, ta mới không lấy gì làm lạ…
Nguyệt Thần tuy khôn khéo giảo hoạt, nhưng khi cãi cọ với Trần Tiểu Cửu, luôn bị sự hạ lưu đáng khinh của hắn đánh bại, chưa từng một lần chiếm được thế thượng phong.
Khang Thiết chịu không nổi sự liếc mắt đưa tình của hai người, thấy ngứa ngáy, trên mặt lộ ra tia đỏ ửng, có chút xấu hổ, kéo Trần Tiểu Cửu đi, lấy ra từ trong tay áo hai bao thuốc, dặn dò nói:
- Trần công tử, một bao trong đó là "thiết lê hoa", kim sang dược tốt nhất, trên người ngươi bị thương, rắc lên vài ngày sẽ khỏi; bao còn lại, chậc chậc…, là một loại mông hãn dược rất tốt, viết tên "tâm nhi túy", đặt trong nước, không màu không vị, lúc quan trọng có lẽ có thể giúp ngươi việc lớn.
Người đàn ông lẳng lơ ngươi, không ngờ lại có đồ tốt như vậy? Thiết lê hoa cũng được, còn lại cả "tâm nhi túy" kia nữa, tuyệt đối là loại thuốc quý hiếm. hừ…Cửu ca ta thân thủ không tốt, thấy ai không thuận mắt, sẽ liền cho y dùng một chút, để y biết sự lợi hại của ta! Trong mắt Trần Tiểu Cửu lộ ra một tia lục quang, cũng không giả nhân giả nghĩa từ chối, giơ tay cầm lấy, liên mồm cảm ơn, vui sướng lộ ra trong lời nói.
Khang Thiết thấy Trần Tiểu Cửu không có vẻ đạo mạo cự tuyệt như những người khác, ỡm ờ nhận lấy, ý chí này, tuyệt không có cảm giác làm ra vẻ, trong lòng cảm thấy khá hận, cái kẻ giống mình! Lập tức cất cao giọng nói:
- Trần công tử, dưới núi còn có hơn hai mươi cấm vệ sĩ, giết chết toàn bộ bọn họ, sau đó phát tín hiệu pháp hoa, ngươi có thể chạy trốn an toàn.
- Dưới chân núi còn có hơn hai mươi người?
Trần Tiểu Cửu giật mình, cắn răng nói: Text được lấy tại truyentop.net
- Khang huynh, không thể bắt hết bọn họ cùng một lưới sao? Bằng không…hay là ta huynh cùng đi.
- Trần công tử, ngươi…. ngươi dám khinh thường ta?
Khang Thiết tự nhận võ nghe cao cường, sợ nhất là bị người khác xem thường, sắc mặt trướng lên, hầm hừ khua châm múa tay nói:
- Kim cương chưởng mạnh mẽ của ta, tuy không làm thương được ngươi, nhưng đối với mấy tên cấm vệ kia, lại không phải nói quá, một chưởng, có thể quét sạch bọn chúng, có chết mà không có sống.
Trần Tiểu Cửu không ngờ Khang Thiết lại tự phụ với võ công của gã đến mức này, lắc đầu lia lịa nói:
- Võ công của Khang huynh có một không hai trong thiên hạ, tất nhiên là ta tin, một khi đã như vậy, để huynh vượt mọi chông gai, mở đường cho ta. Nhớ lấy…tuyệt không được để ai sống, nếu không, huynh, ta liền lo cho tính mạng.
- Trong lòng ta tự biết.
Khang Thiết cười sảng khoái một tiếng nói :
- Trần công tử cứ cứu lão bà kia trước đi, ôn tồn một chút, sau đó ngoan ngoãn ngồi yên, chờ tin tốt của ta.
- Đợi sau khi tín hiệu của ta phát ra, ngươi sẽ xuống núi, một đường chạy trốn về hướng tây nam, tuyệt đối không được quay đầu lại, đại binh buông xuống, ngươi nhất định phải cẩn thận, kế hoạch của tiểu sư đệ, vẫn phải trông cậy vào ngươi.
- Khang huynh bảo trọng, ta nhất định bảo vệ mạng nhỏ này của ta, đợi bố trí ổn thỏa cho lão bà của ta xong, sẽ tìm cơ hội tâm sựcùng Khang huynh..
Trần Tiểu Cửu chắp tay nói.
Khang Thiết thân thiết vỗ bả vai Trần Tiểu Cửu, khuôn mặt đen tuyền lộ ra chút kiên nghị, sải bước đi xa, chỉ trong chốc lát, cơ thể gầy yếu đã biến vào trong lục ý.
- Ồ…lạnh quá….
Một cơn gió thổi qua, trên người Trần Tiểu Cửu trào ra một cảm giác mát lạnh, hắn giơ tay mặc lại cái áo của mình, sờ loạn vài cái, ngân phiếu vẫn còn, trong lòng yên tâm hơn.
Lúc này, hắn đã hiểu rõ hơn về những chuyện đã xảy ra, đang nghĩ làm sao để thoát khỏi nguy hiểm, giọng nói làm nũng của Nguyệt Thần vang lên theo vách núi:
- Đđại dâm tặc, ngươi… ngươi còn không kéo ta lên, chung quanh toàn màu đen tối, ta...một cô gái yếu ớt, trong lòng rất sợ… ta không lừa ngươi đâu…
Yêu nữ, lại giả tinh khiết với ta, Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng đi vào cạnh vách núi, kéo dây thừng nói:
- Lão bà của ta, tướng công ta ở đây cùng nàng, nàng còn lo lắng gì nữa? Nàng để chúng ta chơi trò chơi ràng buộc hay lắm…
- Đại dâm tặc, ngươi lại chiếm….của ta, ai là vợ yêu của ngươi, dõng dạc…không phải là muốn vợ đến điên đấy chứ?
Nguyệt Thần oán hận đứt quãng, trong lòng nhận thức được sự phức tạp với Trần Tiểu Cửu: tên tiểu tử này rõ ràng không muốn giết mình, nhưng lại cố tình thay đổi cách tra tấn mình, rốt cuộc là đang muốn gì?
- Nàng cuối cùng cũng nói đúng rồi….
Trần Tiểu Cửu giả bộ lạnh lùng nói:
- Nàng….nàng đưa Hồng Hạnh của ta đi rồi, nghĩa vụ mà nàng ấy phải thực hiện, để Nguyệt Thần tỷ tye làm thay vậy.
Hắn thuộc như lòng bàn tay nói:
- Nàng hàng ngày phải hầu hạ ta tắm rửa giặt quần áo, nếu hầu hạ không tốt, sẽ bị đánh đòn; nấu cơm cho ta ăn, nấu không ngon, cũng vẫn bị đánh đòn; hàng đêm phải mây mưa cùng ta, Quan âm ngồi trên đài sen, hầu hạ ta thoải mái, bằng không, chọc giận ta, vẫn sẽ bị đánh đòn đau như vậy.
- hi hi…
Nguyệt Thần phát ra một tiếng cười từ vách núi, nỉ non lẩm bẩm:
- Thật kiêu ngạo, ngông cuồng, ngươi tưởng ngươi thơm lắm sao? Ai hiếm lạ gì chứ? …còn vọng tưởng hàng ngày đánh mông ta,
Trần Tiểu Cửu không để ý tới lời trào phúng của nàng, đột nhiên vỗ đùi nói:
- Ồ…thiếu chút nữa thì quên một việc vô cùng quan trọng, cô còn phải sinh cho ta mười tám đứa trẻ bụ bẫm, nối dõi tông đường cho Trần gia…nếu không sinh được…vậy thì ta…
Tiếng cười như chuông bạc của Nguyệt Thần bỗng dừng lại, tò mò nói:
- Nếu ta không sinh được, thì sao? Lẽ nào đại dâm tặc ngươi cũng đánh mông ta sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]