Cô bé này thật ngốc, ta nói trắng ra nhe vậy, nàng còn không hiểu được ý tứ của ta sao? Trần Tiểu Cửu cười khổ, đưa ánh mắt của Đan Nhi nhìn xuống dưới. Trong nháy mắt, Đan Nhi đã rõ ràng ý của Trần Tiểu Cửu nghĩa là làm sao, nhất thời xấu hổ đỏ bừng hai má, tức giận khiến mày liễu dựng ngược, tiến đến hung hăng đá vào mông hắn một cước, nghiến răng nói:
- Tiểu Cửu thối, ta chỉ biết lòng ngươi không trong sáng, không ngờ khiến ra làm việc xấu xa này, ngươi cho rằng ta dễ lừa như Song Nhi sao?
Trần Tiểu Cửu sớm đã đoán được Đan Nhi sẽ có phản ứng quá khích như vậy, hắn không thấy hoảng hốt, vẫn ôm lấy đũng quần, lắp bắp nói:
- Đan Nhi, ta…ta vừa rồi không muốn nói, nàng cứ thế ép ta nói. Giờ ta nói rồi nàng lại đánh ta, nàng còn nói đạo lý nữa không… Ta đau quá…
Đan Nhi ngồi sụp xuống, thở hổn hển, ngọc thủ cấu vào vết sẹo lồi ra trên lưng hắn, vẻ mặt giận dữ nói:
- Ngươi đáng đánh, nghe ngươi nói điên điên khùng khùng, không ngờ còn nói ta sờ … sờ nơi đó. Ta là cô gái có thể làm việc này sao, ngươi rõ ràng là không có lòng tốt, cố ý ức hiếp ta…
Nàng nói xong, lau nước mắt, dáng vẻ ủy khuất kia thật khiến tim người ta thổn thức không thôi.
Tên Trần Tiểu Cửu này diễn trò thật không phải, gắt gao cau mày, vô sỉ run run nói:
- Đan Nhi, ta biết nàng sẽ cho rằng ta lừa nàng, ôi… nàng nếu muốn đánh ta, ta cũng hiểu, về sau ta và Song Nhi không thể sinh em bé, cũng không liên quan gì, chỉ cần nàng đừng hiểu lầm ta là tốt rồi…
- Tiểu Cửu, ngươi thật sự không gạt ta? Ta cũng không tin, ngươi chưa từng nói một câu thật lòng với ta… đã muốn chiếm tiện nghi của ta!
Đan Nhi chu cái miệng nhỏ xinh, do dự nói.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, cảm thấy có hy vọng, cau mày, uể oải nói:
- Đan Nhi, ta thế nào mà lừa nàng chứ, trước kia nàng là chị vợ của ta, hiện tại nàng là lão bà yêu của ta, ta lừa ai cũng sẽ không đi lừa lão bà của mình…
- Ai là lão bà của ngươi, ngươi lại nói lung tung, ta liền không để ý tới ngươi nữa!
Đan Nhi nổi giận cấu thắt lưng hắn một cái, hung dữ nói.
- Đan Nhi, ta không lừa nàng, phương thuốc linh nghiệm như thế, là do mẫu thân ta nói cho ta biết, nói nếu có ai bị thương ở chỗ đó, chỉ cần được nữ nhân ở trong lòng sờ một cái, liền… liền có thể khôi phục như lúc ban đầu, không còn lưu lại chút bệnh nào nữa.
Trần Tiểu Cửu nói tới đây, cố ý cau mày, giả bộ đau đớn , nhìn thoáng qua khuôn mặt u sầu của Đan Nhi, khó xử nói:
- Chao ôi… trong lòng ta nữ nhân ta yêu nhất chính là nàng, nếu nàng cũng không muốn giúp ta, ta thật sự không thể cứu rồi…
- Ta … ta không thể làm như vậy, bằng không ta giúp ngươi đi tìm Song Nhi đến, Song Nhi dịu dàng đáng yêu, nhất định sẽ nghe lời ngươi. Nếu là nàng sờ ….ngươi một cái, nhất định sẽ dùng được, nơi đó của ngươi nhất định sẽ hoàn hảo như lúc ban đầu…
Đan Nhi nói rồi, xoay đầu muốn đi.
Trần Tiểu Cửu tức sắp chết rồi, cô gái này, ở thời khắc mấu chốt thế này, sao có thể trở nên bảo thủ như vậy!
Hắn kêu lên một tiếng, lăn lộn lung tung nói:
- Đan… Đan Nhi, không kịp rồi, ta… ta đau chết mất thôi, chờ ngươi tìm được Song Nhi đến, chắc ta cũng không còn rồi…
- Việc này… việc này phải thế nào mới được?
Đan Nhi bị dọa đứng im, sắc mặt lo lắng, do dự.
Trần Tiểu Cửu toàn thân run rẩy dữ dội, ôm lấy chân Đan Nhi gào thét nói;
- Đan Nhi, nàng không cần khó xử, nơi đó của ta cho dù hỏng rồi, cugnx không cần nàng quản, ta đau tới chết, nàng cũng không cần áy náy!
- Đan Nhi ngoan, chỉ cần nàng luôn nhớ, có một nam nhân là Trần Tiểu Cửu ta, trong lòng thật sự yêu thương nàng, cả đời yêu nàng, vậy là đủ rồi. Ôi… ta…ta đau muốn chết… ta muốn chết…
Đan Nhi nghe lời tâm sự buồn nôn như vậy, trong lòng một tia bảo thủ vững vàng cuối cùng cũng sụp đổ, tất cả đã ném lên chín tầng mây, nàng ngồi sụp xuống bên cạnh Trần Tiểu Cửu, dịu dàng nói :
- Tiểu Cửu, ta nghe lời ngươi, ngươi bảo ta sờ thế nào ta sẽ sờ chỗ đó…
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trong lòng mừng rỡ, vội vàng ổn định thân thể, uể oải nói :
- Chính là chỗ đó của ta, nàng sờ một lát, ta sẽ khỏe lại…
Trên mặt Đan Nhi ửng hồng, trong lòng ngượng ngùng, nhắm mắt đưa tay đến trước mặt Trần Tiểu Cửu, líu ríu nói:
- Ta…ta không dám nhìn, ngươi nắm tay ta, đưa vào chỗ đó để ta sờ…sờ cái đó đi!
Cô gái này, cầm đao thương lợi hại như vậy, thế nào khi chạm vào tiểu đệ đệ của ta, lại bảo thủ không ngừng như thế? Trần Tiểu Cửu vô cùng thích vẻ thanh thuần của Đan Nhi, nắm lấy ngọc thủ của nàng, nói giọng đứt quãng:
- Đan Nhi ngoan, nàng thực là lão bà ngoan hiền của ta, ta liền đưa nàng sờ thứ đó.
- Được, ngươi đưa ta tới… ta…ta rất sợ… Bạn đang đọc truyện được copy tại truyentop.net
Cặp lông mi thật dài của nàng hơi chớp động, vừa khẩn trương lại mang theo chút chờ mong, trong lòng kinh hoàng, thế nào cũng không bĩnh tĩnh xuống được.
Trần Tiểu Cửu cười xấu xa, không trực tiếp đưa bàn tay bé nhỏ của Đan Nhi đột ngột đặt vào nơi ấy. Trước tiên hắn đưa tay nàng lên miệng hôn một cái, cười hì hì nói :
- Thơm quá…
- Có gì thơm? Đều bị bàn tay thối của ngươi nắm rồi!
Đan Nhi nghe những lời như vậy, trong lòng ngượng ngùng, vui mừng nồng đậm, trên mặt lộ vẻ oán trách:
- Ngươi đau như vậy, còn không nhanh chóng đưa ta sờ cái vật đó, bằng không… ngươi sẽ đau chết!
Ta còn chưa gấp, nàng gấp cái gì, là lo lắng sau này cùng ta vui vầy quấn quit, không sinh được cục vàng sao? Trần Tiểu Cửu vẻ mặt đáng khinh thầm nghĩ, đưa bàn tay bé nhỏ của nàng từ từ trượt xuống, khi bắt đầu chạm xuống đùi, hắn dừng lại một chút để chút, tránh một hồi nàng lại kêu thành tiếng.
- Nhanh…Tiểu Cửu..
Đan Nhi thúc giục nói.
Trần Tiểu Cửu cười xấu xa, đưa bàn tay nhỏ bé của nàng đặt ở khố hạ, thấp giọng nói:
- Đan Nhi, ở trong này, nàng… nàng sờ đi!
- Tiểu Cửu, ngươi cố chịu đựng, ta sờ một chút…
Đan Nhi hít một hơi, bàn tay bé nhỏ dịu dàng nắm chặt, thứ xấu xí của hắn lập tức nằm trong tay của nàng.
- A, hừ…
- A…
Hai người cùng lúc thở phào, chỉ có điều ngữ điệu có chút bất đồng!
Bàn tay nhỏ bé của Đan Nhi nhẹ nhàng nắm chặt, trong lòng thẹn thùng, không kìm nổi, khẽ hô một tiếng; Trần Tiểu Cửu cũng sảng khoái trên chín tầng mây, rên một tiếng "a, hừ" , rõ ràng là dục vọng được phát tiết.
Đan Nhi tấm lòng trong sáng, làm sao đã làm những chuyện xấu hổ như vậy, trong phương diện thứ đồ này nọ, còn không bằng Tiểu Cửu và Song Nhi cả ngày quấn quit.
Nàng nhanh nhắm mắt lại, lúc mới đầu thấy vật này mềm, đổ trái ngã phải, nhưng khi mình nhẹ nhàng nắm chặt, nó liền lớn lên rất nhanh, lại nắm tiếp, liền trưởng thành thêm một chút, thêm một hồi vuốt ve, thứ kia liền ngạo nghễ đứng thẳng, trở lên to lớn thô ráp hơn nhiều.
Trong lòng nàng vừa thấy kỳ lạ vừa thấy thẹn thùng, không rõ thứ này vì sao lại biết làm ảo thuật như vậy, vội vàng thấp giọng hỏi:
- Tiểu Cửu, đỡ… nhiều chưa? Sao lại trở lên lớn hơn nhiều như vậy? Không phải ngươi… trong lòng ngươi lại muốn chuyện xấu xa chứ?
Trần Tiểu Cửu đang ở trong sự hưng phấn cực độ, hắn tuy rằng phải mới lần đầu, nhưng trong phương diện này không ngờ kinh nghiệm vẫn cực kỳ nông cạn, trình độ mẫn cảm cũng có một phong cách riêng! Trong mũi hắn phát ra tiếng kêu rất nhỏ, nghe Đan Nhi thẹn thùng hỏi, càng cảm thấy sung sướng thư thái, trong đầu bỗng nhiên nảy sinh ý niệm tà ác hơn.
Hắn đang kìm nén cơn khoái lạc cùng cực, run rẩy nói :
- A, đau, Đan Nhi, vẫn…vẫn đau. Ta nhớ rõ mẹ ta từng nói qua, nếu có thể tiếp xúc thân mật hơn một chút với nó, hiệu quả càng cao hơn !
- Chính là…chính là, Đan Nhi, nàng đưa tay vào sờ một cái thì càng tốt hơn…
- A … không muốn…
Đan Nhi sợ hãi mở to đôi mắt, chăm chú nhìn vào cái lều cao cao trong tay, đỏ mặt, liên tục lắc đầu nói:
- Tiểu Cửu thối, ngươi… ngươi phải chăng không đau mà đang đùa giỡn ta chăng…
ở thời điểm mấu chốt này, tuyệt không thể đắc ý vênh váo, lộ ra dấu vết, hắn giả vờ càng giống hơn một chút, bàn tay to lớn lén lút nhéo mạnh trên lưng mình, đau tới độ toàn thân giật mình run rẩy, lại yếu ớt nói:
- Đan Nhi, ta… ta thế nào lại lừa nàng, mẹ ta quả thật đã từng nói với ta như vậy.
- Thật sự sao?
Đan Nhi trừng mắt, vẻ mặt nghi ngờ, chỉ là bàn tay bé nhỏ vẫn nắm chặt thứ xấu xí của hắn, ngẫu nhiên còn chuyển động lên xuống, tận tâm tận lực đóng vai thầy thuốc nhân tâm.
- Ôi… Thôi đi, Đan Nhi, nàng có thể gãi không trúng chỗ ngứa, sắp xếp hóa giải kiếp nạn của ta, đã là tha thứ dễ dàng nhất cho ta. Ta… trong lòng ta thực cảm động, cũng không uổng công ta yêu thương nàng sâu sắc như vậy, sao có thể khiến nàng khó xử thêm nữa? Đan Nhi… nàng đi đi, kệ ta tự sinh tự diệt…
Hắn nói giọng điệu đầy bi thương, vẻ mặt thống khổ không chịu nổi, trong lòng có chút lo lắng: Đan Nhi à Đan Nhi, nàng chớ có đi, ta vì nàng cũng không tiếc thân mình tự hại mình, nàng nếu thật sự bỏ đi rồi, ta thực đã kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi.
Đan Nhi nhìn bộ dạng thống khổ của hắn, trong lòng thực khổ sở, đây đều là trừng phạt mình vừa rồi kích động, nếu không phải dính tới hắn ở nơi này, sẽ không xuất hiện việc đáng xấu hổ như vậy.
Trong lòng nàng ngổn ngang, suy đi tính ại, có cái gì không dám sờ, cho dù ta sờ một chút, cũng không tính là chiếm tiện nghi của Song Nhi, tỷ tỷ một hồi sẽ anh dũng chịu chết, còn có thể để ý nữ nhi thường tình làm gì? Mặc kệ Tiểu Cửu có lừa gạt ta hay không, cũng không uổng công hắn thích ta một hồi.
- Tiểu Cửu, ngươi đừng khó chịu, ngươi muốn ta làm thế nào, ta sẽ làm như thế, ngươi đừng động, ta… ta đi vào trong cho ngươi…chữa thương cho ngươi…
Nàng lúc này đã thích ứng hơn với sự khiêu khích của Trần Tiểu Cửu, không thẹn thùng như lúc ban đầu, hai mắt vụt sáng, nhìn chằm chằm vào cái lều cao ngất kia.
- Đan Nhi, nàng đối với ta thật tốt, nếu nàng đồng ý chữa thương cho ta, vết thương của ta nhất định sẽ khỏi.
Trần Tiểu Cửu tuy rằng dùng mánh lới, nhưng thông qua việc này cũng xác định được một việc: Đan Nhi trong lòng nhất định thương hắn, nếu không sẽ không vứt bỏ sự kiêu ngạo của thiếu nữ, vì một nam nhân mà làm một việc đáng xấu hổ như vậy!
Trần Tiểu Cửu đang nghĩ ngợi, vật kia không ngờ thuận theo mềm xuống, trong lòng âm thầm tự nhủ: Được lắm Đan Nhi, ta nhất định giúp nàng hoàn thành tâm nguyện!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]