Chương trước
Chương sau
Đan Nhi nghe vậy, liền hoảng hốt lông mày nhíu nhăn lại, tấm thân mềm mại bị Trần Tiểu Cửu nằm đè lên thình lình giật mình run rẩy.

- Ngươi hoảng cái gì? Ngươi và lão già kia rốt cục đến đây làm gì?

Trần Tiểu Cửu ngọ ngoạy cái cằm ở trên bộ ngực nở nang của nàng, vẻ mặt thần bí nghi vấn mỉm cười.

- Ngươi... Ngươi như thế nào biết được?

Đan Nhi ánh mắt mở thật to , trong lòng thực có chút kinh ngạc.

- Tâm đầu ý hợp... Một chút tương thông mà thôi!

Trần Tiểu Cửu nghịch ngợm trừng mắt nhìn vào con ngươi nàng.

Đang lúc hai người nhìn nhau bí hiểm, một bóng người lanh lợi vội vàng chạy đến bên cạnh con chim nhạn, cầm lấy đôi chim nhạn, trong cổ họng lộ ra vẻ nịnh nọt vui sướng, chạy trở về hoan hô nói:

- Tào Công công, tiễn pháp ngài thật sự là trước chưa từng có ai, sau không có ai bằng, tuy rằng chỉ bắn một tiễn, đã có hai chim nhạn cùng lên tiếng trả lời mà rơi xuống, quả nhiên là "lệ bất hư phát", dệt hoa trên gấm a...

- Khụ khụ...

Lại một thanh âm nói:

- Tiểu Kim Tử, ngươi có thể nói, chúng ta già rồi, không còn dùng được nữa, khụ khụ... Mau đưa chim nhạn chúng ta xem...

Tuy rằng tiếng người nói chuyện cách xa, nhưng thanh âm đứt quãng vẫn như cũ có thể nghe được rõ ràng, thanh âm bén nhọn này đến mức tận cùng, giống như tiếng mèo cái động dục bị giẫm lên đuôi liền phát ra cái loại thanh âm bén nhọn này.

Thông qua ngữ cảnh, cũng có thể suy đoán ra, người này nhất định là Tào Công công không thể nghi ngờ! Rồi sau đó, khúc nhạc hành quân lặng lẽ của các tài tử vang lên trong tiếng bái lễ.

Đan Nhi bị Trần Tiểu Cửu đặt ở dưới thân, tuy rằng không nhìn thấy hết thảy tiệc lửa trại, nhưng tiếng ca tụng công đức, phiêu nhiên tới, nàng nhíu hai hàng lông mày nhăn lại cùng một chỗ, trợn tròn mắt mèo, lông mi thon dài hơi run run, một lúc lâu nghẹn ra một câu, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Cẩu thái giám, ta sẽ giết ngươi... Nguồn truyện: truyentop.net

- Kích động là ma quỷ, vì sao phải một mình ra đi?

Trần Tiểu Cửu từ từ nói:

- Đàn nhạn đấu với chim ưng, mới là thượng sách. Nàng muốn làm đại sự bậc này, vì sao không cùng ta thương lượng một phen? Chẳng lẽ không biết Tiểu Cửu ta đê tiện vô sỉ, vu oan hãm hại, không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào sao?

Đan Nhi nghe vậy,nhăn mặt bĩu môi, quật cường nói:

- Kẻ phóng đãng, ngươi là người của ta sao? Ta vì sao lại phải cùng ngươi thương lượng?

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, quá sợ hãi, thân mình nặng trĩu, hạ giọng cãi cọ nói:

- Ngươi là lão bà thân yêu của ta, chúng ta lúc trước từng đánh cuộc, ta nếu là xông qua năm cửa Trích Tinh lâu, ngươi liền phải gả cho ta, hiện tại ván đã đóng thuyền, ngươi không chấp nhận cũng không được.

Hắn thân mình nặng nề, lắc lư qua lại, không thể tránh khỏi sinh ra ma sát với bộ ngực sữa của Đan Nhi.

Đan Nhi khoan khoái dễ chịu, nhắm mắt lại khẽ hừ nhẹ một tiếng, hai tay ôm quanh thân hắn, ngăn cản hành động cố ý làm nũng của hắn, thở phào một cái, phủ nhận nói:

- Ngươi như thế nào lại như vậy? Ta là nói đùa với ngươi. Ai nguyện ý gả cho cái kẻ không thành thật phóng đãng như ngươi chứ, lại háo sắc , gian trá...

Trần Tiểu Cửu vẫn không buông tha, làm ra vẻ đáng thương hề hề nói:

- Nàng tuy rằng là nói đùa, nhưng ta lại tin là thật. Đan Nhi tốt, nàng ngàn vạn lần chớ khư khư cố chấp, khiến ta phải thương tâm!

Trong khi nói chuyện, một đôi bàn tay to thô bỉ của hắn, lại hướng vào ngực của nàng tìm kiếm, bắt được hai bầu sữa của nàng liền giở trò, thầm hô đã thoả nguyện.

Đan Nhi đâu chịu nổi khiêu khích như vậy, mặt đỏ tía tai, lại nhẹ nhàng khẽ nói một tiếng, nhăn mặt nói:

- Tiểu Cửu, ngươi dừng tay, mau... Mau đi xuống, bằng không... Ta có thể không khách khí !

Trần Tiểu Cửu cười xấu xa một chút, nhìn thấy Đan Nhi kia vẻ mặt sảng khoái mê say, làm sao lại đơn giản buông tha cho nàng như thế, một lòng nghĩ gạo nấu thành cơm, để nàng trở thành nữ nhân của mình. Cái miệng hắn lại giở trò cũ đón khuôn mặt Đan Nhi mà hôn lên.

Đan Nhi trái tim đại loạn, quay đầu không ra, lại không cam lòng chịu nhục, đột nhiên hạ quyết tâm, vận nội tức, đầu gối hung hăng đánh vào hạ khố của Trần Tiểu Cửu.

Chỉ nghe được một tiếng gầm biến thái vang lên, Trần Tiểu Cửu thân mình trầm trọng liền theo đỉnh đầu Đan Nhi bay ra ngoài, rồi sau đó liền ôm chặt đũng quần lăn lóc trong miệng không ngừng than nhẹ nói:

- Đan Nhi, ta... Ta đau quá, ngươi... Ngươi mưu sát chồng, ai nha... Đau chết ta ...

Đan Nhi sau khi đánh liền hối hận, nhưng không đối đãi với thằng nhãi này như vậy, hắn sao có thể từ bỏ ý đồ, chỉ biết khiêu khích chính nàng làm chuyện xấu hổ.

- Đan Nhi... Nàng ác độc...

Trần Tiểu Cửu lăn lộn trên đất, trên trán toát ra mồ hôi đầm đề, lúc này hắn mới nhận thức rõ ràng Ngô Thiên Phát kia lúc bị đá vào hạ khố đã đau đớn như thế nào.

Đan Nhi trong lòng có chút bối rối, lại có chút đau lòng, nhưng nàng biết rõ Trần Tiểu Cửu gian xảo nhiều mưu mẹo, nàng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng huých hắn một cái bỉu môi nói:

- Đừng có giả bộ, có đau như vậy không? Trước kia ta đánh mông ngươi, cũng không thấy ngươi tru lên giống hôm nay đâu!

Tuy rằng miệng nàng nói như vậy, nhưng nhìn thấy Trần Tiểu Cửu đầu đổ đầy mồ hôi, trong lòng liền có chút lo lắng đứng lên.

- Đan Nhi, thật sự đau quá, đây chính là ta mệnh sắp đứt, nàng... nàng mau tới giúp ta... Bằng không... Bằng không ta có thể đoạn tử tuyệt tôn ... Đau quá a...

Trần Tiểu Cửu ôm nàng vui đùa lưu manh nói.

Kỳ thật giờ phút này Trần Tiểu Cửu làm sao còn đau đớn như vậy? Chân chính kịch liệt đau đớn, chỉ có trong chốc lát thời gian. Dù sao cô gái nhỏ Đan Nhi cũng không phải không biết nặng nhẹ, phát lực còn biết nặng nhẹ, cũng để lại cho hắn một ít tình cảm, nếu không sẽ có thể khiến hắn kêu lên một tiếng mà trực tiếp ngất đi.

Trần Tiểu Cửu trong đầu vừa xoay chuyển liền nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu, hắn giả bộ đau đớn, đầu tiên là lăn lộn trên đất, rồi sau đó sẽ vô lại ôm lấy Đan Nhi, còn nói cái gì là đoạn tử tuyệt tôn để hù dọa nàng.

Chẳng lẽ ta... Ta thật sự gặp rắc rối ? Đan Nhi tâm tư đơn thuần liền bối rối, làm sao còn có thể phát hiện được quỷ kế của Trần Tiểu Cửu, vội vàng ra tiếng nói:

- Ngươi đừng kêu nữa, ta... Ta biết ta sai rồi, ta... Ta giúp ngươi là được, nhưng... Nhưng ta không biết giúp ngươi như thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn đánh lại ta sao?

- Ta như thế nào đánh nàng được?

Trần Tiểu Cửu không ngừng vặn vẹo thân thể, hơi thở suy yếu nói:

- Đan Nhi, nàng nếu không muốn khiến ta đoạn tử tuyệt tôn, lúc này, chỉ có một biện pháp, ôi... Thôi đi, không nói , nói ngươi cũng sẽ không làm, nếu Song Nhi, nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời của ta...

Đan Nhi tay nhỏ bé phe phẩy thân mình hắn, vội la lên:

- Tiểu Cửu, ngươi nói a... Ta tuy có chút hung hăng, nhưng chẳng lẽ còn thấy chết mà không cứu được sao? Ngươi nói mau đi, ta có thể làm gì được cho ngươi...

- Ta không nói, ngươi nhất định làm không được , còn khiến ngươi hành hung ta một trận nữa, cùng lắm thì ta với Song Nhi thành thân sau này không thể sinh ra em bé thôi...

Trong lúc nói chuyện, thân mình hắn vẫn không ngừng lăn lộn.

Hắn dùng chiêu lấy lui làm tiến, linh nghiệm vô cùng, ảo diệu phi phàm, nhất là nghe được hắn và Song Nhi sau khi thành thân sẽ không sinh ra tiểu bảo bảo, khiến Đan Nhi lo lắng khủng hoảng, lại là khó chịu, nàng vội vàng liên tục gật đầu nói:

- Tiểu Cửu, ta tuy rằng làm việc tàn nhẫn một chút, nhưng làm sao lại làm mất hạnh phúc của Song Nhi chứ? Ngươi có phương pháp gì tốt, nhanh nói ra, ta sẽ không đánh ngươi ...

- Kia... Ta đây nói...

Trần Tiểu Cửu nhắm mắt lại, giả bộ một bộ dáng muốn nói lại thôi, run rẩy run rẩy nói:

- Lúc này chỉ có một biện pháp, chính là... Chính là ngươi phải giúp ta sờ sờ nơi đó, sờ tới lúc hết đau mới thôi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.