Chương trước
Chương sau
Bái ta làm thầy?

Bái ta làm thầy?

"Đến thời điểm ngươi thu được đồ tốt, sẽ luôn nói Hầu Lượng cho ta."

"Ta biết ta không nên làm như thế."

"Ta nên sống thật tốt, báo đáp cho ngươi mới đúng."

"Thế nhưng mà...thật xin lỗi."

Tần Hải lẩm bẩm một tiếng.

Oanh! Hắn dùng một quyền bức lui vị cường giả Cổ tộc.

"Ta không cam tâm."

"Không cam tâm trở thành sự vướng víu của các ngươi!"

"Ta...Tần Hải!"

"Tuyệt đối không phải là một người không có chí tiến thủ!"

Tần Hải gầm lên giận dữ.

Xoạt! Mượn năng lượng trên bộ cơ giáp năng lượng, trong tay của Tần Hải, xuất hiện một thanh kiếm năng lượng màu vàng óng, lấp lánh ở trong tay của hắn, rõ ràng là chuôi kiếm mà trước đây hắn đã chém giết quái vật Ám Năng!

"Tạm biệt!" Tần Hải bỗng nhiên lao ra.

Coong! Thanh kiếm năng lượng màu vàng óng tỏa ra hào quang trước nay chưa từng có, vào thời khắc này xỏ xuyên qua toàn bộ bầu trời, chém về phía chữ "Giết" đang ở trên không trung hạ xuống kia.

Oanh! Ánh sáng chói mắt nổ tung.

"Tần Hải!" Trần Phong gầm lên giận dữ.

Tạch...! Bên trong hào quang đầy trời, sự áp chế của Thánh Giả được buông lỏng một tia. Tần Hải ở dưới sự tăng cường của bộ cơ giáp năng lượng, đã đánh ra một kích quá mức mạnh mẽ! Cho dù là ý thức của Thánh Giả cũng xuất hiện vết rách! Cột sáng xuyên qua đang ảm đạm trong nháy mắt lại tăng vọt!

Oanh! Cột sáng xuyên qua xỏ xuyên bầu trời, thân ảnh của hai người Trần Phong trong phút chốc biến mất tại nguyên chỗ!

Thành công xuyên qua!

Oanh! Thời không chung quanh lưu chuyển.

"Tần Hải!" Trần Phong gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang dần trở nên mờ nhạt kia.

Tên gia hỏa này...hắn làm sao lại...Trần Phong nắm thật chặt hai quả đấm.

Chẳng ai ngờ rằng, cuối cùng lại phải để cho Tần Hải hi sinh cứu bọn hắn! Tâm trạng của Trần Phong khẽ run.

Mà vào lúc này, hư không vỡ tan, trước mắt có vô số hào quang lưu chuyển.

"Nén bi thương." Khổng Bạch thở dài một tiếng.

Ô...ô...n...g ——Nguồn năng lượng vô hạn thôi động, chỉ có như thế, Khổng Bạch mới có thể duy trì xuyên qua.

Thời gian nhận biết của Khổng Bạch cùng với Tần Hải cũng không dài, cũng không quá mức thương cảm, nhưng Tần Hải dù sao thì cũng vì bọn hắn mà chết, đây là một lần nhân tình mà hắn vĩnh viễn không thể hoàn lại được.

Ý chí mạnh mẽ của người này, khiến cho hắn cảm thấy kính nể!

"Xuyên qua còn cần vận may của ngươi." Khổng Bạch thấp giọng nói, Tần Hải chết rồi, thế nhưng bọn hắn vẫn còn sống.

"Ta biết." Trần Phong khép hờ hai mắt.

Quầng sáng may mắn vẫn đang lặng yên không một tiếng động vận hành, tại thời điểm xuyên qua, giá trị may mắn đã tiêu hao rất nhiều, số điểm giá trị may mắn cần thiết đã được rút đi!

Số giá trị may mắn còn lại... Trần Phong đột nhiên mở ra con mắt ra.

"Ngươi muốn làm cái gì?" Khổng Bạch hỏi.

"May mắn..." Ánh mắt của Trần Phong lấp loé.

Đúng thế, may mắn! Ai nói Tần Hải ở loại địa phương kia nhất định sẽ chết?!

Không nhất định! Cho dù là xác suất còn sống rất thấp! Trần Phong nhìn một chút giá trị may mắn còn sót lại, bởi vì hắn hôn mê ở cái thế giới kia trọn vẹn một tháng, tích lũy được mấy trăm điểm giá trị may mắn, cho dù đã tiêu hao cho năng lực xuyên qua, vẫn còn lại trọn vẹn 150 điểm!

"150 điểm, đầy đủ!" Trần Phong hít vào một hơi thật sâu.

Quầng sáng may mắn! Khởi động!

Ô...ô...n...g ——Trần Phong cảm giác được một cỗ lực lượng lặng yên không một tiếng động tản ra.

Nếu như bọn hắn đã trở lại thời đại gen, căn bản là không có cách nào thay đổi, thế nhưng hiện tại bọn hắn vẫn đang ở trong quá trình xuyên qua, không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian! Nếu như thế...

"Tiêu hao hết 150 điểm giá trị may mắn, khiến cho Tần Hải sống sót..." Trần Phong thở dài một tiếng.

Xoạt! 150 điểm giá trị may mắn trong chớp mắt tiêu hao hết! Trần Phong vô lực ngã xuống trên mặt đất, Khổng Bạch đỡ lấy hắn, thấp giọng hỏi: "Không sao chứ?"

"Không có việc gì." Trần Phong lắc đầu.

"Ngươi giúp Tần Hải sao..." Trong ánh mắt của Khổng Bạch lóe lên hào quang kỳ dị.

"Ừm." Trần Phong khẽ gật đầu nói: "Nhưng mọi chuyện tiếp theo, phải dựa vào bản thân của hắn."

"Thật sao?" Khổng Bạch cảm thấy kinh ngạc.

May mắn! Quả nhiên là một loại lực lượng thần kỳ!

Mà vào lúc này, quá trình xuyên qua của bọn hắn đã tới lúc trọng điểm, ánh sáng trong đường hầm xuyên qua dần dần tiêu tán, ở nơi xa xuất hiện một cái cửa hang lóng lánh ánh sáng màu trắng.

"Hi vọng vận may của ngươi thật sự hữu hiệu." Khổng Bạch hít vào một hơi thật sâu, ngăn chặn sự khẩn trương trong lòng, nói: "Có thể trợ giúp Tần Hải sống sót, cũng có thể...trợ giúp chúng ta trở về!"

"Chắc chắn." Ánh mắt của Trần Phong trở nên kiên định.

Oanh! Thân ảnh của hai người biến mất ở trong ánh sáng.

Mà vào lúc này, ở nơi truyền thừa, trận đại chiến đã kết thúc, Tần Hải quỳ một chân trên mặt đất, bộ cơ giáp năng lượng trên người đã biến mất, quần áo toàn thân rách tả tơi, vết máu loang lổ, hắn nhìn về địa phương hai người Trần Phong biến mất, trên khóe miệng lộ ra một nụ cười: "Thành công rồi..."

Tạch...! Chung quanh truyền đến tiếng bước chân nặng nề, vị cường giả Cổ tộc bị hắn đánh lui đã chạy đến, từng đám binh sĩ Cổ tộc cũng đã xuất hiện, bọn hắn võ trang đầy đủ, đem Tần Hải bao vây lại.

"Chết đi!" Vị cường giả Cổ tộc tức giận đánh tới.

"Ha ha, tới đi." Tần Hải cười to một tiếng.

Trước mặt cái chết, hắn vẫn rất bình tĩnh, nếu có kiếp sau...hắn nhất định phải trở thành nhân vật chính!

Oanh! Hào quang năng lượng tỏa ra trên không trung, máu tươi bắn ra.

Mà vào lúc này, Thánh Giả ở phía xa xa chỉ lạnh lùng nhìn một màn này, cho dù Tần Hải có thể phá hủy ý chí của hắn làm cho hắn hơi kinh ngạc, thế nhưng cũng vẻn vẹn chỉ là có một chút kinh ngạc mà thôi. Chỉ có điều là vào lúc này, trước mắt của hắn bỗng nhiên lóe lên một đoạn hình ảnh, là một đoạn hình ảnh hắn đã giấu trong lòng rất lâu.

"Vì cái gì...ta lại bỗng nhiên nhớ đến hắn?" Thánh Giả bỗng nhiên nhìn về phía Tần Hải.

"Là bởi vì ngươi sao? Nhất định là thế, là bởi vì hai người các ngươi tương tự với nhau..."

"Có lẽ, đây chính là duyên phận." Thánh Giả thở dài một tiếng.

Ô...ô...n...g ——Hắn phất phất tay, hết thảy năng lượng tiêu tán.

Tần Hải kinh dị nhìn cảnh này, cỗ năng lượng sắp xuyên thủng hắn lại biến mất, ở nơi xa Thánh Giả lại đi từng bước tới trước mặt của hắn.

"Ngươi, có bằng lòng bái ta làm thầy hay không?"

- --

Oanh! Hào quang trước mắt dần dần biến mất, lộ ra một khung cảnh quen thuộc, gió lạnh thấu xương thổi qua.

"Chúng ta đã thật sự trở về rồi!" Khổng Bạch mừng như điên.

Trở về, thật sự trở về rồi! Bọn hắn trải qua thiên tân vạn khổ, chung quy cũng đã trở về được! Hắn xuyên qua vô số lần, chưa từng có lần nào lại thống khoái như vậy!

Thế mà thật sự có thể trở về! Vậy sau này chẳng phải là...Khổng Bạch mừng rỡ.

Hắn nhìn về phía Trần Phong, lại thấy Trần Phong vô cùng bình tĩnh.

"Còn đang suy nghĩ về sự tình của Tần Hải?" Khổng Bạch hỏi.

"Ừm." Trần Phong nhíu mày, dường như đang suy tư điều gì, đột nhiên hỏi: "Chúng ta còn có thể trở về cái thế giới kia hay không?"

"Ngươi muốn..." Khổng Bạch đột nhiên trừng lớn con mắt, cái tên này lại muốn trở về!

Trần Phong muốn trở lại cái thế giới kia, a, không đúng, hắn muốn trở lại cái thời không kia đem Tần Hải mang về!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.