Chương trước
Chương sau
Bị tẩy não

Bị tẩy não

Đây không phải là khôi lỗi, cũng không phải là khống chế, mà là tẩy não, hắn đã từng được chứng kiến những người bị tổ chức thần bí tẩy não có bao nhiêu đáng sợ. Bọn hắn trong ngày thường đều hành động như người bình thường, chỉ có khi gặp được sự tình của tông giáo, mới trở nên cuồng nhiệt như thế! Dùng lời giải thích của bọn hắn, thì chính là tín ngưỡng.

Trần Phong nhìn về phía tiểu cô nương Tư Phàm ôn nhu kia, chỉ thấy nàng cung kính quỳ xuống trước mặt Mục gia, cuồng nhiệt mà kích động quỳ lạy: "Gặp qua Mục Gia."

Mục Gia thì chỉ ngạo nghễ đứng ở nơi đó.

"Các ngươi đã bị tẩy não." Trần Phong rốt cuộc cũng hiểu rõ.

"Xem ra bọn hắn vào lúc thi hành nhiệm vụ đã từng gặp qua tên gia hoả Mục Gia này." Linh yên lặng trợ giúp Trần Phong phân tích: "Chỉ bất quá Mục Gia không có giết chết bọn hắn, mà sau khi tẩy não, liền đem bọn hắn thả trở về, chờ đợi sử dụng vào một lúc nào đó, ví dụ như hiện tại."

"Không sai." Mục Gia sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Tư Phàm nói: "Ngươi rất ngoan."

"Ngươi cũng thế." Gã liếc mắt nhìn Tiền Thần.

"Tạ ơn." Ánh mắt của hai người trở nên cuồng nhiệt, kích động ở hai bên trái phải Mục Gia.

Hiển nhiên, có thể được khen ngợi như thế, đối với bọn hắn cũng là một loại vinh hạnh to lớn.

"Hiện tại." Mục Gia nhìn về phía Trần Phong hỏi: "Ngươi còn có thủ đoạn gì nữa? Ngươi vẫn còn thuốc thử gen truyền tống không gian dư thừa chứ?"

"Chủ nhân." Tư Phàm cung kính nói: "Ta vừa rồi đã kiểm tra qua, hắn đã không còn."

"Ha ha ha." Mục Gia cười to: "Không tệ, không tệ."

"Nguyên lai, đây chính kế hoạch thứ ba của ngươi." Trần Phong thở dài.

"Tự nhiên." Mục Gia cười tàn nhẫn, trước khi gã đi đến đây, sư đệ đã giúp gã an bài kín kẽ, Tiền Thần cùng với Tư Phàm, chính là kế hoạch thứ ba!

Không cần phải giết chết Trần Phong, chỉ cần ngăn cản hắn chạy trốn!

Cái tên Trần Phong này đã chạy trốn qua vô số lần, thậm chí còn đánh chết sư huynh của gã, rốt cục cũng bị dồn đến tuyệt cảnh! Lần này, Trần Phong tuyệt đối không có khả năng chạy trốn!

Chỉ là, vào thời điểm gã chuẩn bị xuất thủ, bỗng nhiên, viên kỳ thạch trên mi tâm của gã điên cuồng lấp lóe, lảo đảo một cái, kém chút nữa đã té ngã trên mặt đất.

"Đại nhân." Tiền Thần vội vàng đỡ lấy gã.

Đáng chết! Sắc mặt của Mục Gia biến hóa, đây là cảnh báo về Bạch Tông bọn gã.

Xoạt! Mục Gia vung tay lên, một cái màn ánh sáng lớn hiển hiện trên không trung, ở bên trên rõ ràng là Bạch Tông, ở nơi đó, có một người thần bí xuất hiện trong hư không, đại sát tứ phương!

Oanh! Toàn bộ Bạch Tông bị giết đến chia năm xẻ bảy, những giáo đồ mạnh mẽ, ở dưới sự đồ sát của người thần bí không hề có lực hoàn thủ.

"Ngươi rốt cuộc cũng đã đến." Trên khoé miệng của Trần Phong lộ ra một nụ cười.

Cho dù người thần bí kia dùng đủ loại năng lượng và khí tức, ngụy trang bề ngoài của mình, thế nhưng Trần Phong y nguyên chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, thình lình đúng là Tần Hải!

"Tần Hải quả nhiên đã nhận được tín hiệu của ta rồi sao? Cái tên Mục Gia này thông qua tầng tầng kế hoạch muốn xử lý ta, còn có người âm thầm thiết lập kế hoạch, như vậy ở cái nơi vô chủ này, chỉ sợ hiện tại cũng đã luân hãm rồi? Tần Hải coi như tới, đoán chừng cũng cứu không được ta! Không bằng trước tiên bức bách tên Mục Gia này trở về, ép cho gã không thể không trở về Bạch Tông để phòng thủ, tranh thủ cho ta một chút thời gian, có lẽ...sẽ còn có một chút hi vọng sống!" Vẻ mặt của Trần Phong rất bình tĩnh thầm nghĩ, phân tích tình huống trước mắt.

"Là ngươi!" Mục Gia đột nhiên nhìn về phía Trần Phong, gã rõ ràng đã chặn đứng và quấy nhiễu thông tin của Trần Phong.

"Quấy nhiễu?." Trần Phong mỉa mai.

Che giấu? Quấy nhiễu? Nói đùa cái gì! Mục Gia chỉ có thể quấy nhiễu vòng đeo tay, làm sao có thể quấy nhiễu hắn?

Chỉ cần hắn suy nghĩ, vẻn vẹn chỉ tiêu hao một điểm giá trị may mắn, đám mây trên trời đều có thể ở dưới tác dụng của sức gió, trùng hợp tạo thành một cái tín hiệu cầu cứu đấy?!

Ngây thơ! Ngươi cho rằng chỉ có một mình Cổ tộc các ngươi biết chiêu "Hô cứu mạng" hay sao?

"Ha ha." Trần Phong cười nhạt một tiếng: "Chậc chậc, Mục Gia vĩ đại của chúng ta, ngươi đã từng nghĩ tới, vào thời điểm ngươi đi săn, thì chính ngươi lại là con mồi ở trong mắt của người khác hay chưa?"

Phốc! Người thần bí xuất thủ một lần nữa.

Bạch tông lại một lần nữa thương vong vô số, người thần bí kia quá mức mạnh mẽ, ngay cả những cường giả Siêu cấp A có thực lực cường hãn của Bạch tông, cũng không phải là đối thủ! Căn bản là không phải cùng một cấp bậc!

"Đại nhân..." Vô số giáo đồ quỳ trên mặt đất kêu gọi Mục Gia trở về, chỉ có gã mới có thể ngăn cản được trận giết chóc này!

"Ta muốn giết ngươi!" Mục Gia tản ra sát ý nồng nặc.

Xoạt! Gã bắt đầu khởi động sát ý, đánh thẳng về phía Trần Phong.

Mà vào giờ khắc này...ở bên trên màn sáng, người thần bí đã đi đến một toà nhà nào đó, ở nơi đó, là dòng dõi của Mục Gia, mười mấy đứa con của gã, đang hoảng sợ trốn ở trong phòng!

"Không!" Hai mắt của Mục Gia muốn nứt.

"Mau trở về đi thôi." Trần Phong cười lạnh: "Bạch tông nếu am hiểu nhất về triệu hoán tín ngưỡng, chắc hẳn là ngươi có khả năng tùy thời quay lại vào bất cứ lúc nào chứ?"

"Ngươi đang tìm chết!" Mục Gia phẫn nộ, gã đương nhiên có khả năng trở về trong nháy mắt, thế nhưng đó là bởi vì Bạch Tông là cơ sở chính của gã, sau khi trở về, muốn đi tới nơi này, cũng mất rất nhiều thời gian.

Gã nếu rời đi khỏi nơi này, Trần Phong nhất định sẽ chạy trốn! Đây là chuyện mà gã không thể nhịn được. Huống chi...gã sống cho đến hôm nay, còn chưa từng có người bào dám uy hiếp gã?!

"Ngươi không biết là mình đang làm cái gì." Mục Gia bỗng nhiên nhắm hai mắt lại.

Xoạt! Màn ánh sáng ở trên hư không đột nhiên biến mất.

Hả? Tâm thần của Trần Phong giật thót một cái.

Ô...ô...n...g —— Viên kỳ thạch màu trắng lại một lần nữa tỏa ra hào quang.

Chỉ bất quá, lần này không còn chiếu ra hình ảnh của Bạch Tông nữa, mà là ánh sáng màu trắng sáng chói, so với ánh sáng màu trắng bình thường rõ ràng không giống nhau.

Ô...ô...n...g —— Ánh sáng màu trắng tiêu tán, một chùm ánh sáng màu trắng vượt qua nghìn vạn dặm, trở về giáo đàn Bạch Tông.

Xoạt! Hết thảy mọi thứ ở giáo đàn Bạch Tông trở nên chậm rãi, Mục Gia, vậy mà dùng nhất kích chi lực, khiến cho thời gian trôi qua ở giáo đàn Bạch Tông trở nên chậm lại, sau khi phóng thích, sắc mặt của Mục Gia hơi có một chút ảm đạm.

Đây chính là thời gian mà gã tranh thủ: một giây đồng hồ, đã đầy đủ.

"Giết!" Mục Gia phun ra một chữ, thiên địa bỗng nhiên biến đổi.

"Bạch Tông, ta muốn trở về."

"Thế nhưng...trước khi rời đi, ta nhất định phải giết chết ngươi!" Mục Gia lộ ra vẻ mặt lạnh buốt: "Giết ngươi, chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt là đã đủ."

Oanh! Ánh sáng trong tay của Mục Gia lóe lên, lần này Trần Phong đã chân chính chọc giận gã, đây là thời điểm khiến cho tên nhân loại ngu xuẩn này mở mang một chút kiến thức, năng lực chí cường của Cổ tộc, đến cùng sẽ khủng bố đến mức nào!

Mục Gia bạo phát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.