- Đông Lai, cậu làm ra cống hiến lớn như vậy, lão sư mời cậu dùng bữa cơm cũng không là gì, huống chi nếu để đám người tổ nghiên cứu biết được những thứ này là do cậu cung cấp, phong chừng cũng mời cậu ăn cơm, lão sư cũng là gần quan được ban lộc thôi.
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười, muốn nói cái gì, lại nghe điện thoại vang lên, lấy điện thoại ra nhìn thì thấy người gọi đến là Trần Anh.
- Đông Lai, xế chiều này Tiêu gia gia sẽ đến quân khu Giang Lăng kiểm tra công tác, buổi tới ở lại Giang Lăng.
Điện thoại được chuyển, Trần Anh liền hành văn gãy gọn nói:
- Tiêu gia gia cùng ông nội của chị muốn chị qua đón cậu đi dùng cơm, hiện tại chị đang ở trước cổng ĐH Đông Hải.
- Biết rồi Trần tỷ, tôi ra ngay.
Nghe Trần Anh nói thế, trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, mơ hồ đoán được dụng ý của bữa cơm tối nay, liền đáp ứng.
- Lão sư….
- Đi đi. Có rảnh thì nhớ trở về gặp lão gia lọm khọm này.
Bùi Đông Lai vốn định cáo từ Cổ Bồi Nguyên, kết quả còn chưa dứt lời thì Cổ Bồi Nguyên đã cười cười khoát tay áo.
Bùi Đông Lai gật gật đầu, rời khỏi văn phòng.
Đi ra khỏi phòng, Bùi Đông Lai liền nhắn cho Tần Đông Tuyết một tin nhắn nói tối may mình sẽ dùng cơm với Tiêu Nguyên Thanh và Trần Quốc Đào, Tần Đông Tuyết trả lời lại, chỉ có một từ " Được"
Rất nhanh, Bùi Đông Lai đã đi ra cổng trường, thấy Trần Anh đậu xe ở bên đường thì hắn liền bước qua, cũng không để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh.
- Cơm tối bắt đầu lúc 8h, bây giờ chúng ta đi qua.
Trần Anh thấy Bùi Đông Lai đến gần liền hành văn gãy gọn.
- Được.
Bùi Đông Lai gật đầu, đi vào xe.
- Nghe ông nội nói, chuyện tình ở NB là do cậu làm?
Khi xe đi tới giữa đường, sắc mặ Trần Anh bình tĩnh mở miệng hỏi.
- Vâng.
Bùi Đông Lai nghiêm mặt:
- Người NB chẳng những muốn đẩy tôi vào chỗ chết, còn muốn quốc nội hỗn loạn, thật sự đáng chết.
- Hiện giờ cậu đã bước vào cảnh giới Hóa Kính chưa?
Trần Anh lại mở miệng hỏi.
Bùi Đông Lai cũng không có giấu diếm:
- Đột phá trước khi đi NB.
Dù Trần Anh đã xác định được điểm này nhưng nghe chính miệng Bùi Đông Lai trả lời, trên mặt nàng vẫn tỏ ra khiếp sợ.
Lần đầu tiên nàng gặp Bùi Đông Lai, khi đó Bùi Đông Lai mới chỉ là Minh Kính, hiện tại không đến 1 năm mà Bùi Đông Lai bước vào Hóa Kính, tốc độ tu luyện quả thực nghe rợn cả người, thậm chí nếu không phải tận mắt thấy mọi chuyện thì nàng không tin có người có thể làm được chuyện này.
- Vô luận là vì nước hay vì dân, vẫn là thực thực lực cá nhân tăng lên, cậu đều vượt qua anh ta.
Khiếp sợ đi qua, Trần Anh tự đáy lòng cảm thán nói:
- Trò giỏi hơn thầy, nếu ở dưới Cửu tuyền anh ấy biết được cậu có thành tựu như hiện tại, nhất định sẽ vui mừng.
Nghe Trần Anh nói thế, Bùi Đông Lai biết được người mà Trần Anh nói đến là Tieu Phi, giọng nói của hắn tỏ ra phức tạp:
- Tiêu đại ca là người thay đổi vận mệnh của tôi, nếu không có anh ấy, sẽ không có tôi ngày hôm nay.
- Tôi biết cậu báo thù là vì anh ấy nhưng mà tôi hy vọng cậu nhớ kỹ một điều: Mạng người chỉ có một, cũng không có cái thứ hai.
Dường như Trần Anh nhớ lại chuyện cũ, giọng nói nhỏ xuống:
- Chết rất đơn giản, 2 mắt nhắm lại, cũng không biết cái gì cũng không biết thống khổ, nhưng mà người thống khổ nhất chính là người sống quan tâm đến hắn, vì không để người bên cạnh phải thương tâm, cậu nhất định phải còn sống, cho dù không thể bào thù cho anh ấy cũng không có vấn đề gì.
- Được.
Bùi Đông Lai gật đầu, hắn biết mọi chuyện không nên nóng vội, phải cẩn thận để không có sơ hở.
Có lẽ là gợi lại chuyện cũ năm xưa, nên trên đường đi, Trần Anh cũng không nói gì với Bùi Đông Lai nữa.
2h sau, xe tiến vào Giang Lăng, đi vào khách sạn Hoa Sợ.
Sau khi xe dừng lại ở bãi đậu xe, Bùi Đông Lai cùng Trần Anh đi vào khách sạn, quản lý liền tự mình dẫn người vào một phòng ăn.
Trong phòng chỉ có 2 người Tiêu Nguyên Thanh và Trần Quốc Đào, cả 2 đều mặc quân tang, khi Bùi Đông Lai và Trần Anh bước vào phòng thì 2 người đang cười cười thảo luận cái gì.
- Báo cáo thủ trưởng, đội phó đại đội đặc chủng Đằng Long Bùi Đông Lai có mặt.
Đi vào phòng, thấy Tiêu Nguyên Thanh cùng Trần Quốc Đào, Bùi Đông Lai liền hành lễ.
- Tiểu tử, chủ tịch vì muốn dùng cơm với cậu mà đã đợi hơn 1h rồi, phóng nhãn toàn quốc nội, chỉ có Góp ka với cậu mới óc đãi ngộ như thế này a.
Mắt thấy Bùi Đông Lai vào cửa, Trần Quốc Đào đứng lên, cười ha ha.
- Lão Trần a, nếu ông có thể làm chuyện như thế thì đừng nói là chờ 1h, cho dù chơ 1 ngày 1 đêm, ta cũng không nói 2 lời.
Tiêu Nguyên Thanh cười trêu ghẹo.
- Lão Tiêu, lời này của ông không hiền hậu rồi, tuy rằng không làm được chuyện kia nhưng mà người lính này là thủ hạ của tôi a.
Trần Quốc Đào tỏ ra đắc ý:
- Ông không thấy tiểu tử kia đến trình diện thôi sao? Nguồn tại http://Truyện FULL
- Nói vậy, hẳn Trần Quốc Đào ông cũng là lính của tôi, nói vậy chuyện kia cũng có một phần công lao của tôi, đúng không?
Tiêu Nguyên Thanh cười hỏi.
"Ách..."
Trần Quốc Đào không phản bác được.
- Thượng úy Bùi Đông Lai, cậu chính là niềm kiêu ngạo của nước cộng hòa.
Thấy Trần Quốc Đào không lên tiếng, Tiêu Nguyên Thanh cũng đừng dậy, làm ra một động tác theo tiêu chuẩn quân đội để hoàn lễ với Bùi Đông Lai.
Tdq thấy vậy cũng chào theo nghi thức quân đội với Bùi Đông Lai.
Dưới ánh đèn.
Trên mặt bọn họ không còn nụ cười, cũng không có vẻ uy nghiêm hay nghiêm túc của một người thủ trưởng nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]