Bùi Đông Lai lái chiếc Land Rover chở theo Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na đến ĐH Đông Hải. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trong xe, Hạ Y Na ngáp dài một cái, thấy Tần Đông Tuyết vẫn đang đọc tạp chí thì hỏi:
- Đông Tuyết, cậu không mệt sao?
Tần Đông Tuyết lắc đầu.
- Oh, tớ nhớ ra rồi, tối qua cậu cùng tên kia cũng không chỉ có một lần.
- Tớ bị tên kia giằng co gần 2 tiếng, xương cốt toàn thân đều ê ẩm.
Nghe Hạ Y Na nói thế, khuôn mặt Tần Đông Tuyết không khỏi đỏ lên.
4 ngày trước, từ sau khi ăn trái cấm với Bùi Đông Lai, thì nàng cùng với Bùi Đông Lai quấn quit bên nhau, từ trên giường đến ghế sa lon, đưa vào phòng tắm.
Bởi vì ăn quá nhiều với Bùi Đông Lai cho nên tối hôm trước khi Bùi Đông Lai còn muốn nữa thì nàng lại từ chối, cho nên nhiệm vụ được giao lại cho Hạ Y Na, đáng thương cho Hạ Y Na, bị Bùi Đông Lai quất gần 2 tiếng đồng hồ.
- Đông Tuyết, cậu thấy tên kia có phải làm bằng sắt không, tại sao 2 chúng ta liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của hắn?
Hạ Y Na hỏi.
Tần Đông Tuyết khóc không ra nước mắt rồi.
Còn về phần Bùi Đông Lai thì tự giác mà im lặng, không dám lên tiếng.
- Nè Đông Lai đồng học, nếu tớ và Đông Tuyết không thỏa mãn được cho cậu thì làm sao bây giờ?
Hạ Y Na cố ý trêu chọc.
- Tối qua chỉ là xuất phát thôi.
Bùi Đông Lai thuận miệng trả lời, trong đầu không khỏi nhớ lại hình ảnh ướt át tốt qua, thậm chí hắn còn liên tưởng đến thân thể mềm mại của Mộ Khuynh Nhan ở bên dưới.
Nhớ đến Mộ Khuynh Nhan, Bùi Đông Lai không khỏi buồn lòng, bởi vì công việc bề bộn nên lâu rồi hắn cũng chưa liên lạc với Mộ Khuynh Nhan.
7h45" Bùi Đông Lai lái xe trước ĐH Đông Hải rồi đưa xe vào bãi đậu xe.
- Cậu đi tìm hiệu trưởng đi, tớ cùng Y Na đi học.
Ra khỏi bãi đậu xe, Tần Đông Tuyết liền nắm tay Hạ Y Na, mỉm cười nói với Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai gật đầu, bắt đầu đi tới phòng làm việc của Cổ Bồi Nguyên.
- Vào đi.
Trong phòng, Cổ Bồi Nguyên nghe thấy tiếng gõ cửa liền mở miệng.
- Lão sư.
Đi vào phòng, thấy Cổ Bồi Nguyên vẫn đang đọc xấp tài liệu trong tay, không có ngẩng đầu lên, Bùi Đông Lai mở miệng gọi.
Nghe vậy, Cổ Bồi Nguyên liền ngẩng đầu lên, thấy người vào phòng là Bùi Đông Lai thì vẻ mặt tỏ ra kinh ngạc:
- Oh, hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây sao, tại sao Đông Lai cậu lại đến trường?
Nghe được Cổ Bồi Nguyên mở miệng trêu ghẹo, trong lòng Bùi Đông Lai không khỏi hổ thẹn vì những việc làm mà Cổ Bồi Nguyên làm cho hắn trước đây.
Ngay khi lúc Bùi Đông Lai đang nhớ lại chuyện xưa thì Cổ Bồi Nguyên bỏ tập tài liệu xuống, cười khổ hỏi:
- Là đến thôi học hay xin nghỉ phép?
- Lão sư, thật có lỗi, cháu…
- Đông Lai.
Cổ Bồi Nguyên phất phất tay, thở dài:
- Cậu không cần nhiều lời, cậu không muốn tĩnh tâm nghiên cứu học vấn của mình là có nguyên do của cậu, tuy rằng lão sư cảm thấy đáng tiếc cho cậu nhưng cũng không cưỡng cầu cậu.
- Lão sư, có một số việc, cháu phải đi làm, bất quá, xin ngài hãy yen tâm, cháu sẽ không thôi học, Đông Hải vẫn là trường học của cháu, ngài vẫn là lão sư của cháu.
Bùi Đông Lai nhẹ giọng nói.
Nghe Bùi Đông Lai nói thế, Cổ Bồi Nguyên liền vui mừng, sau đó thở dài:
- Việc mà cậu làm, ta cũng có biết một chút, cũng là hữu tâm vô lực cho nên cậu nên cẩn thận một chút, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, làm việc không thẹn với lương tâm là tốt rồi.
- Đông Lai sẽ nhớ lời này.
Bùi Đông Lai dùng sức gật đầu.
Cổ Bồi Nguyên cười cười, hỏi:
- Tính toán nghỉ bao lâu?
- Không biết nữa, bất quá cháu sẽ cố gắng hoàn thành chuyện này trong thời gian ngắn nhất.
Bùi Đông Lai chần chờ một lúc, cuối cùng là lắc lắc đầu.
- Thời gian lâu cũng không sao, chỉ cần cậu nguyện ý, cánh cổng ĐH Đông Hải vẫn luôn chào đón cậu.
Cổ Bồi Nguyên nói.
- Đúng rồi, tài liệu hệ thống kinh tế mà cậu đưa cho ta, mặt trên đã thấy được giá trị của nó cho nên đã thành lập một tiểu tổ nghiên cứu về vấn đề này.
Khi nói chuyện, Cổ Bồi Nguyên trừng 2 mắt nói:
- Tổ nghiên cứu cũng gặp vài vấn đề không giải quyết được, không biết lão sư cậu có thời gian rảnh không, nhờ cậu chỉ bảo vài vấn đề?
- Lão sư, nếu ngài nói vậy thì sau nay cháu sẽ không gặp ngài nữa.
Bùi Đông Lai cười khổ.
--------------------------------
- Đông Lai, thật không biết trong đầu cậu chứa những gì nữa, kế hoạch như thế này mà cậu cũng nghĩ ra được a.
Lúc chạng vạng tối, Cổ Bồi Nguyên cầm một tập tài liệu đến đặt ở trên bàn, cảm thán:
- Cậu không vào lĩnh vực kinh tế, quả thật là một điều mất mác cho nước nhà.
- Lão sư, ngài cũng đừng nên tâng bốc cháu nữa, nếu không có ngài chỉ bảo thì làm sao cháu có được thành tựu như ngày hôm nay.
Bùi Đông Lai xấu hổ, hắn không thể nói chuyện hắn đã dung hợp với linh hồn Tiêu Phi, nếu nói ra thì có trời mới biết Cổ Bồi Nguyên sẽ thành cái gì.
- Đông Lai, cậu cũng đừng có khiêm tốn, ta dám bảo đảm, nếu để cho người của tổ nghiên cứu kia thấy được tập tài liệu này thì bọn hắn sẽ nhảy dựng lên.
Cổ Bồi Nguyên cười khổ.
Bùi Đông Lai nghe vậy cũng không nói gì, do dự một chút lại hỏi:
- Lão sư, ngài có thể thảo luận với tổ nghiên cứu, nếu còn thiếu sót điều gì thì mọi người có thể bổ sung vào.
- Đông Lai, ta nghe nói cậu đi lại gần gũi với Tịch gia?
Trong lòng Cổ Bồi Nguyên vừa động, minh bạch dụng ý của Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai gật đầu:
- Nếu kế hoạch có thể khả thi, cháu có thể thuyết phục Tịch gia hoặc là các đại nhân vật tham dự.
- Được.
Cổ Bồi Nguyên nghe vậy liền gật đầu, hắn biết kế hoạch này sẽ mang đến cơ hội lớn như thế nào với nền kinh tế của Tung của.
Kích động di qua, Cổ Bồi Nguyên lấy lại bình tĩnh, nói:
- Nói vậy thì tổ nghiên cứu cũng rất chờ mong, hiện tại ta sẽ mang tập tài liệu này qua kia, cậu về nhà đi, 2 ngày nữa có rảnh thì lão sư mời cậu dùng cơm.
- Có mời thì cũng phải là cháu, làm gì có đạo lý lão sư mời học sinh dùng cơm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]